Chương 3: Tình huống quen thuộc (2)

Chiến Trạm mang theo ước mơ tươi đẹp về tương lai, an phận thủ thường trong phòng hai ngày. Đương nhiên, an phận thủ thường này là người khác nghĩ thế, đối với Chiến Trạm mà nói, y chỉ là trạch (ở lì trong nhà) như thói quen từ trước.

Có điều tại thời đại không có máy vi tính không có tiểu thuyết không có game, muốn trạch vui vẻ trạch đặc sắc trạch ra thế giới mới tươi đẹp cũng là một kỹ thuật sống.

Phương pháp của Chiến Trạm là —— Hóng hớt.

Tuy y chính là nhân vật được xem như tiên tri tại thế giới này, nhưng những gì y tiên tri đều là đại sự, tác giả viết tiểu thuyết dù tinh tế hơn nữa cũng không thể nào tinh tế đến nỗi chú thích nhà bọn họ có tổng cộng bao nhiêu nha hoàn, phân biệt làm công việc gì, lương mỗi tháng bao nhiêu... Nếu thật sự tinh tế đến mức này, vậy tên sách sẽ không là《Tuyệt thế kiếm tà》 mà là 《Tà lâu mộng》 rồi. . Cho nên y ngày ngày đều hỏi thăm nghe ngóng, cảm thấy rất thú vị.

Vô luận thế nào, thế giới cứ tồn tại như thế, y cứ di dân như thế, sống qua ngày như thế đi.

Đến ngày thứ ba, mẹ y nhịn không được đến thăm y.

"Cục cưng, con khó chịu ở đâu?" Vân Vụ Y nhìn y, thần sắc đó giống như y gặp một căn bệnh nan y không thể để người ta biết vậy.

Chiến Trạm không hiểu chuyện gì lắc đầu.

"Vậy thì chính là trong lòng không thoải mái rồi." Nàng than thở, "Mẹ biết, con giam mình trong nhà rất bức bối. Yên tâm đi, ngày mai cha con trở về biên quan, lúc đó con muốn làm gì thì làm."

Y dở khóc dở cười, "Mẹ, con rất khỏe, không có gì không thoải mái."

Vân Vụ Y cau mày nói: "Làm sao có thể thoải mái chứ? Hai ngày nay con không ra ngoài uống rượu với bạn bè, lại không đi đấu thú viện rong chơi, cả ngày chui rúc trong nhà... Có phải con giận mẹ không?"

Chiến Trạm: "..." Trách không được Chiến Trạm tiền nhiệm đến chết cũng không hối lỗi. Thì ra không phải không muốn hối lỗi, mà là không có cơ hội hối lỗi. Nhìn đi, cho dù y muốn cải tà quy chính, mẹ y cũng sẽ dùng biểu hiện không đạt chất lượng đánh về luyện lại.

"Mẹ à, mẹ vừa nói cha sắp đi biên quan sao?" Y đột nhiên nhớ lại một chuyện, một chuyện cực kỳ quan trọng! ĐM! Tại sao y lại quên béng vụ này!

Vân Vụ Y thấy sắc mặt y lập tức trở nên khó coi vô cùng, sợ hết hồn, đứng dậy ôm y, " Cục cưng, con sao thế? Có chuyện gì chớ giấu ở trong lòng, nói với mẹ. Trời sập, còn có mẹ và cha chống đỡ giúp con mà."

Đúng, vấn đề chính là ở chỗ này!

Chiến gia hoàn toàn dựa vào Chiến Bất Bại và Vân Vụ Y chống đỡ, cho nên sau khi Chiến Bất Bại chết trận ngoài biên cương, Vân Vụ Y đập đầu tự tử trong hoàng cung, Chiến gia liền triệt để tiêu tùng. Đương nhiên, Chiến Trạm chết sớm, không có trải qua tình huống bi thảm của Quân Thần thế gia lúc suy tàn.

Trước đó y vẫn suy nghĩ tìm cách không chết trong tay Hàn Phi Tà, nhưng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy. Nếu như Chiến gia suy tàn, y không chết cũng thê lương! Được coi là tiểu bá vương Thiên đô tiếng tăm lừng lẫy khắp đế quốc Đằng Vân, những người mà Chiến Trạm đắc tội cộng lại có thể thành lập một tòa thành nhỏ tiêu chuẩn rồi.

" Cha có thể không đi biên quan được không?" Y nơm nớp lo sợ hỏi.

Ở trong《Tuyệt thế kiếm tà》, Chiến Bất Bại chỉ là một nhân vật làm nền, căn bản không có sân khấu diễn, trực tiếp thuật là trấn thủ biên quan, chết ở biên quan. Chiến Trạm nghĩ tiểu thuyết sắp xếp cho ông trở về lần này, chính là một cơ hội để y thay đổi số phận!

"Dĩ nhiên không thể." Vân Vụ Y cười hất nước lạnh, "Cha con là Nguyên soái, sao có thể không đi biên ải?"

"Không thể xin nghỉ bệnh sao?"

Vân Vụ Y kinh ngạc nhìn y, "Cục cưng sao thế? Con trước kia không phải hy vọng cha con đi biên ải nhất sao?"

Chiến Trạm ấp úng nói: "Biên ải luôn phải đánh giặc, quá nguy hiểm."

Vân Vụ Y cảm động sờ đầu y, "Cục cưng trưởng thành rồi."

"Hay là không đi nữa?"

"Chuyện đó là không thể nào." Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Vân Vụ Y chợt lóe rồi biến mất.

Có điều ánh sáng lạnh lẽo có lướt nhanh hơn nữa, vẫn bị Chiến Trạm bắt được!

Y kích động nghĩ: Có nội tình, quả nhiên có nội tình!

Y quanh năm đọc tiểu thuyết đã tự ngẫm ra được một bộ kinh nghiệm cho mình —— Phàm là thuộc hạ báo cáo xong, lúc ánh mắt nhìn về phía cấp trên lóe lên tia ngoan độc, tuyệt đối sẽ trở mặt. Phàm là khi hai người nói chuyện, trong mắt lóe lên ánh sáng, tuyệt đối là mỗi người đều mang ý xấu, trong đến chốc lát, khẳng định một xuất chiêu, một phá chiêu, lưỡng bại câu thương. Giống mẹ của y thế này, vừa trả lời không thể nào vừa lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, vậy tuyệt đối là dấu hiệu có ẩn tình!

"Cục cưng, con nghe lời. Không nên nhắc lại chuyện này. Nếu như người ngoài hỏi con, con tuyệt đối không được nói không muốn cha đi biên quan! Biết không?" Vân Vụ Y nói hết sức trịnh trọng.

Chiến Trạm không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ những biện pháp cứu vãn khác.

Nếu không thể ngăn cản Chiến Bất Bại đi biên ải, vậy thì ngăn cản chuyện phát sinh?

Nhưng mà, Chiến Bất Bại rốt cuộc là chết như thế nào chứ ?

Chiến Trạm vắt óc suy nghĩ, nhưng thực sự không nhớ nổi. Không thể trách y, dẫu sao Chiến Bất Bại tuyến nhân vật này thật sự là quá không quan trọng, chỉ nhớ được tin ông chết đã mang đến cho Hàn Phi Tà lợi thế, cho nên lúc y đọc chỉ nhìn lướt qua, đại khái biết có một người như thế, chết thì chết.

Nếu không thể ngăn cản Chiến Bất Bại đi biên ải, cũng không thể ngăn cản sự kiện gây ra cái chết của ông phát sinh, như vậy biện pháp duy nhất chính là...

Làm cho ông sống lại?

Chiến Trạm rất nghiêm túc suy nghĩ loại khả năng này.

Ở trong thiết lập của tiểu thuyết, thế giới này thật có thuốc sống lại. Y nhớ có hai người có.

Một người là Bạch Mộng Chủ. Sơn chủ Bạch Mộng Sơn, một trong sáu vị kiếm thánh của Thần Kiếm đại lục, trong đoạn đầu tiểu thuyết, là một nhân vật cực kỳ trâu bò! Quân Thần thế gia trâu bò như thế trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới. Cho nên muốn xin thuốc trong tay hắn là chuyện nghĩ cũng đừng có nghĩ, phỏng chừng người còn chưa lên núi, chân đã bị chặt bỏ lại rồi.

Một người khác chính là nam chính trong tiểu thuyết Hàn Phi Tà. Phàm là thứ tốt trong tiểu thuyết, hắn khẳng định có một phần. Nếu như hắn không có, thì là nội dung còn chưa đến.

Nhưng lấy thuốc từ trong tay Hàn Phi Tà...

Y đánh giá khả năng, thiếu chút nữa tuyệt vọng.

Hàn Phi Tà thiên tính lạnh lùng, không thích qua lại với người khác, mặc dù sau khi khí thế bá vương bộc phát thu được không ít tiểu đệ, nhưng những tiểu đệ này không phải từng cùng hắn đồng sinh tử cộng hoạn nạn, thì là có tài nghệ được hắn nhìn trúng, mình là dạng nhị thế tổ vô học vô thuật còn phái thủ hạ ấy ấy bạn học của hắn, đại khái tự dâng lên cửa hắn cũng không thèm.

Nghĩ quá đau khổ!

"A!"

Y nằm phịch ra giường, quyết định ngủ một giấc rồi tính sau.

Ngày hôm sau, thái dương theo lẽ thường mọc lên từ đằng đông, Chiến Bất Bại vẫn phải đi biên cương.

Chiến Bất Bại có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn y hơi chút nhu hòa, "Trong khoảng thời gian này ta không có nhà, con cũng nên suy nghĩ cho rõ ràng. Nam tử hán đại trượng phu, phải đỉnh thiên lập địa, tạo ra sự nghiệp của bản thân! Con rồi cũng sẽ phải trưởng thành, suốt ngày chơi bời lêu lổng, còn ra thể thống gì?"

Chiến Trạm xuôi tay cung kính lắng nghe.

Chiến Bất Bại hạ thấp giọng nói, "Quan trọng hơn là phải luyện kiếm khí! Ngay cả tiểu nhi tử Tư Đồ Khẩn mười hai tuổi của Tư Đồ gia cũng đã là kiếm sĩ đỉnh cấp, con vẫn là một kiếm sĩ trung cấp, có thấy mất mặt không? Thiệt cho chúng ta là Quân Thần thế gia."

Chiến Trạm đỏ mặt. Đỏ thay cho Chiến Trạm tiền nhiệm.

"Con trong lòng hiểu rõ là tốt rồi." Chiến Bất Bại nói nhiều lần như vậy, lần đầu tiên thấy nhi tử xấu hổ, trong lòng cuối cùng cũng có vài phần vui mừng: lão tử không hổ là Quân Thần, nhi tử dù da mặt dày như thế cũng bị ta đánh gục!

"Cha." Biết rõ không có tác dụng, Chiến Trạm vẫn nhịn không được nhắc nhở ông, "Cha đến biên quan nhớ cẩn thận, cho dù xảy ra chuyện gì, nhất định phải giữ được tính mệnh!"

Chiến Bất Bại nghe xong nhướng mày một cái, thầm nghĩ: Lão tử đi đánh giặc, ngươi bảo ta cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải giữ được tính mạng, không phải rõ ràng đang trù cho lão tử xúi quẩy hay sao?

Chiến Trạm không biết tâm lý vi diệu của ông, nói tiếp: " Lỡ như xảy ra chuyện gì không may, nhất định phải bảo trọng di thể." Có di thể mới sống lại được nha.

"Cút!"

Chiến Bất Bại một cước đá văng y, nhanh chóng lên ngựa rời đi. Nếu như chậm một chút nữa, ông sợ mình nhịn không được đánh nhi tử thành đầu heo ngay ngoài đường!

Sau khi Chiến Bất Bại đi, Chiến Trạm suy nghĩ mãi, cảm thấy mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, dù là cuối cùng thất bại, ít nhất cũng đã thử, tốt hơn ngồi chờ chết. Y tự khuyến khích bản thân: không phải là làm tiểu đệ thôi sao? Y không tin với sự hiểu biết của mình về Hàn Phi Tà, mà lại không nắm được hắn.

Y chủ ý đã định, trực tiếp từ giã Vân Vụ Y.

Vân Vụ Y nghe y nói muốn rời khỏi Thiên đô, cả kinh ngay cả cây trâm trên đầu cũng rơi xuống, "Cục cưng, con muốn đi học thì trực tiếp đi Đế Quang học viện là được. Toàn bộ hoàng thân quốc thích ở đế quốc đều học ở đó. Tại sao lại chạy tới Thái cổ học viện? Lại còn muốn đi tiểu phân viện?"

Chiến Trạm nói: "Con muốn đi ra ngoài rèn luyện."

"Ta thấy con không phải muốn đi lịch luyện, mà là muốn đi tìm Khuất Túc phải không ?" Vân Vụ Y mặt đen xuống.

Chiến Trạm vẻ mặt đau khổ nói: "Khuất Túc người này con đã không muốn dùng từ lâu rồi, đuổi hắn đi tìm ma thú cũng là muốn để cho hắn cách con xa một chút. Mẹ suy nghĩ nhiều rồi."

Vân Vụ Y nói: " Con có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn, chỉ là chuyện đi tiểu trấn Ma Bà không cần nhắc lại." Nàng nói xong, nhặt cây trâm lên không để ý đến y nữa.

Chiến Trạm không còn cách nào khác, chỉ có thể trở về tuyệt thực kháng nghị.

Mới đầu Vân Vụ Y còn giằng co với y, bảo dược sư nấu chút thuốc bổ thân, bảo nha hoàn bưng đi để y làm nước uống.

Sau khi Chiến Trạm phát hiện, dứt khoát ngay cả nước cũng không uống.

Vân Vụ Y một bên tức giận đến run người, một bên tận tình khuyên bảo, sau đó thấy môi y đều khô tới tróc da, con mắt vô thần, gò má cũng hõm xuống, rốt cuộc cuống quýt, điều kiện gì cũng luôn miệng đồng ý.

Thật ra thì không ăn không uống như vậy hai ngày đã là cực hạn của Chiến Trạm, nếu là Vân Vụ Y chống đỡ thêm một hồi, người đầu hàng có lẽ là mình.

Vân Vụ Y ngoài miệng đáp ứng cho y đi phân viện Ma Bà của Thái cổ học viện học, trong lòng rốt cuộc không yên tâm, trước muốn kéo dài, đợi cho nhiệt tình của Chiến Trạm trôi qua.

Nhưng Chiến Trạm sợ đêm dài lắm mộng, nào có thể kéo dài được, mắt thấy Vân Vụ Y muốn thực hiện diễn biến hòa bình, lập tức trèo lên giường nằm một cái, làm bộ tiếp tục tuyệt thực kháng nghị. Vân Vụ Y lúc này mới thật đồng ý.

Có điều con trai cưng của mình phải đi đến nơi xa như vậy, bên cạnh lại là rừng ma Hoàn Hồn Hoàn Hồn, nàng thế nào cũng phải đưa ra mấy phần bảo hiểm.

Ngay đêm đó, nàng liền dẫn một người trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi đến phòng y.

" Cục cưng, vị này là Kim Khiêm Kim tiên sinh."

Chiến Trạm vội vàng đứng lên chào hỏi, thuận tiện lục thông tin về Kim Khiêm từ kho dữ liệu.

Kim Khiêm: đội trưởng đội thị vệ của công chúa Vân Vụ Y, vừa xuất hiện đã là kiếm tướng đỉnh cấp, sau khi biết tin Vân Vụ Y chết, thoáng cái đột phá nút thắt, vượt lên kiếm khôi sơ cấp. Để báo thù cho Vân Vụ Y, dẫn đội thị vệ công chúa liều chết xông vào cung, cuối cùng chết trong tay hoàng đế Vân Mục Hoàng của Đằng Vân đế quốc.

Có thể nói, ông là trung thần sắt son của Chiến gia.

Nghĩ tới đây, Chiến Trạm kìm lòng không đặng buột miệng gọi: "Kim thúc thúc."

Kim Khiêm nghe vậy cả người chợt chấn động, lần nữa nhìn Chiến Trạm, ánh mắt đã không còn như trước.