Chương 182: Thiên Đô Phong Vân (14)

Trước đây, Hàn Phi Tà chưa bao giờ yêu cầu Chiến Trạm phải làm được gì. Hắn nhớ rất rõ cảm xúc của mình khi đó, chỉ cần Chiến Trạm chịu ở lại bên cạnh mình với thân phận người yêu, bình an vô sự mà đồng hành cùng mình, những điều khác đều không quan trọng.

Tại sao bây giờ tình cảm của hắn đối với Chiến Trạm lại trở nên công lợi và lạnh nhạt?

Chiến Trạm thấy sắc mặt của Hàn Phi Tà ngày càng nặng nề, cũng bắt đầu lo lắng, “Có phải Hỏa Dương Chi Khí có giới hạn không? Không sao, ta tự tu luyện cũng được.”

“Hỏa Dương Chi Khí sẽ tuần hoàn tái sinh, không có giới hạn.”

“Thế càng tệ hơn.” Chiến Trạm mặt buồn rầu.

Hàn Phi Tà hỏi: “Tại sao?”

“Chứng tỏ còn có chuyện rắc rối khác.” Chiến Trạm mơ hồ cảm thấy chuyện rắc rối này có liên quan đến mình, nhưng lại không muốn truy hỏi thêm.

Hàn Phi Tà nhìn thấy vẻ mặt u ám của y, trong lòng cảm thấy hơi tê tê, từ từ không nhịn được mà mềm lòng, nắm lấy vai Chiến Trạm, nhẹ nhàng bóp một cái, “Bất kể xảy ra chuyện gì, ta sẽ luôn đứng sau bảo vệ ngươi, mãi mãi.” Giọng nói của hắn không lớn, nhưng rất kiên định, như muốn khắc sâu vào lòng mình để tự ràng buộc bản thân.

Chiến Trạm im lặng một lúc, rồi mỉm cười nói: “Ta đương nhiên tin tưởng huynh.”

Lúc này Hàn Phi Tà mới nở nụ cười, quay lại tiếp tục thắt dây lưng.

Vừa quay lại, nụ cười trên mặt Chiến Trạm liền biến mất, thay vào đó là sự bất lực và bối rối. Y nghĩ rằng giữa mình và Hàn bá không cần bất kỳ lời thề nào nữa, vì cả hai đều ở vị trí quan trọng nhất trong lòng đối phương, thỉnh thoảng nói những lời tình cảm để thêm gia vị cho tình cảm cũng là bình thường, nhưng những lời hứa trang trọng như vậy lại khiến y bất an.

“Chúng ta đi thôi.” Hàn Phi Tà nắm lấy tay Chiến Trạm.

Chiến Trạm nắm chặt lại tay hắn.

Ferrari đột nhiên hét lên, “Ông ngoại cử động rồi, cử động rồi…”

Chiến Trạm vội vàng buông tay Hàn Phi Tà và nhìn Chiến Bất Bại.

Mắt Chiến Bất Bại lăn lộn dưới mí mắt, nhưng không vội tỉnh lại.

Chiến Trạm nói: “Có nên nhéo một cái không?”

Hàn Phi Tà nói: “Ra ngoài rồi hãy nói.”

“Cũng được.” Chiến Trạm vỗ vào mông Ferrari, định nói gì đó thì bị cánh của nó đẩy sang một bên.

“Moá soàm sỡ!”

“...” Chiến Trạm vô tội hét lên, “Khác loài thì sao mà yêu nhau được?!”

Ferrari nói mơ hồ: “Cha con, moá con…”

Chiến Trạm kéo Hàn Phi Tà tức giận nói: “Chúng ta nhiều lắm là phẩm chất khác nhau, sao lại mở rộng thành khác loài?”

Ferrari chớp mắt nói: “Ta đang nói đến hai vị thân sinh kia.”

“...” Chiến Trạm cảm thấy hối lỗi nói: “Xin lỗi, nhập vai quá.”

Hàn Phi Tà dẫn Chiến Trạm đi theo hành lang dài đến cửa chính.

Chiến Trạm nói: “Thật kỳ lạ, bên ngoài có nước mà không tràn vào trong.”

“Thực ra...”

“Đừng nói gì về áp lực nước này nọ, ta không hiểu.” Chiến Trạm phẩy tay nói, “Dù sao thì cũng là thiết lập.”

Hàn Phi Tà nói: “Trạng thái hiện tại của ngươi còn duy trì được bao lâu?”

“Ta cũng không biết.” Chiến Trạm nói, “Nhưng huynh vừa truyền Hỏa Dương Chi Khí cho ta, chắc là còn duy trì được một lúc nữa.”

Hàn Phi Tà nói: “Đưa tay ra đây.”

“… Nắm tay cái chuyện này, huynh có thể bá đạo chút, ta chịu được mà.” Chiến Trạm cố tình giả vờ xấu hổ đưa tay ra.

Hàn Phi Tà nắm chặt tay Chiến Trạm rồi nhảy xuống nước. Chiến Trạm nhớ ra chưa rút chìa khóa, kéo hắn xuống dòng nước. Hàn Phi Tà tuy thắc mắc lý do nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Chiến Trạm chìm sâu xuống hồ. Đã có kinh nghiệm một lần, lần này Chiến Trạm dễ dàng rút chìa khóa ra, tiện tay đặt vào ngực Hàn Phi Tà rồi chỉ lên trên.

Hàn Phi Tà gật đầu, kéo y bơi lên mặt nước.

Khi hai người nổi lên mặt nước, Ferrari đang rung lắc bộ lông ướt sũng, mang Chiến Bất Bại bay về phía bờ sông.

Mực nước hồ rút bớt, những ngôi nhà xa hơn lộ ra.

Chiến Trạm nghĩ tới Vân Mục Hoàng và Kỳ Lân thế gia, cẩn trọng nói: “Cẩn thận có bẫy.”

Hàn Phi Tà nói: “Có bẫy thì sao?”

Chiến Trạm: “...” suýt quên, người bên cạnh là kiếm thần.

Hàn Phi Tà không nghe y trả lời, lập tức quay đầu lại hỏi: “Ngươi không vui?”

“Không có mà.” Chiến Trạm vô tội nhìn hắn, “Sao lại không vui?”

Hàn Phi Tà nhìn kỹ gương mặt y một lần, không thấy dấu vết không vui mới yên tâm, “Không có gì. Sau này ta nói, ngươi phải trả lời.”

“... Được rồi, làm lại.”

“Ừ?”

“Câu vừa nãy của ngươi ‘có bẫy thì sao?’”

“Ừ, thì sao nhỉ?”

Chiến Trạm nói: “Bẫy ngược lại cho bọn chúng chết.”

Hàn Phi Tà mỉm cười.

Chiến Trạm nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn, cảm thấy yên tâm hơn chút. Con người ai cũng có cảm xúc, ví dụ như người vừa trúng số chắc chắn cảm xúc sẽ khác với người đi làm bình thường, Hàn bá thăng tiến thành kiếm thần, tâm trạng chắc chắn như trúng số, chỉ là cách biểu đạt khá kín đáo, vì vậy biểu hiện bên ngoài không rõ ràng, mình nên thông cảm, không nên suy nghĩ lung tung.

Sau khi tự suy diễn ra một lý do, trong lòng y lại yên tâm hơn chút.

Hai người đến bờ, Chiến Bất Bại đã tỉnh.

Chiến Trạm kích động chạy đến bên Chiến Bất Bại, đưa tay đỡ ông.

Chiến Bất Bại thấy y, mắt lập tức trừng lớn, “Ngươi...”

“Cha!” Chiến Trạm ôm ông. Khi đọc nguyên tác, y có ấn tượng rất tốt về Chiến Bất Bại, là người trung thành, giỏi chinh chiến, đối xử tốt với vợ, chỉ là giáo dục con có chút thất bại. Nhưng không ai hoàn hảo, với vai trò là nhân vật phụ, ông đã khá thành công. Nhưng sau khi xuyên không, y và Chiến Bất Bại không gặp nhau nhiều, tình cảm chắc chắn không sâu đậm như với Vân Vụ Y, trong tình huống đối phương an toàn, y không nặn ra được giọt nước mắt nào, chỉ có thể ôm chặt ông và vỗ mạnh vào lưng.

Chiến Bất Bại rất chịu được vỗ, bị vỗ bảy tám cái, tinh thần càng phấn chấn, giọng nói cũng lớn hơn, “Mẹ ngươi đâu? Đã gặp mẹ ngươi chưa?”

Chiến Trạm nói: “Mẹ bị Vân Mục Hoàng mời vào cung, nhưng không sao, con mới gặp mẹ không lâu trước đây.”

Chiến Bất Bại nghe vậy biểu cảm trở nên vi diệu, ánh mắt dần chuyển từ mặt y ra xa.

Hàn Phi Tà nói: “Có người đang tới đây.”

Chiến Trạm lập tức đứng dậy nói: “Nhanh tìm chỗ trốn.”

Hàn Phi Tà nói: “Tại sao?”

“... Để lại không gian cho huynh phát huy.”

“Không cần, ngươi có thể ở lại xem.”

Chiến Trạm nói: “Huynh định làm gì?” Y không quên lời Hàn Phi Tà nói với Thần thú A Tu La là vào cung thông báo hắn, nghĩa là định biến hoàng cung thành vật trong túi.

Hàn Phi Tà nói: “Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là mây bay.”

Lời vừa dứt, hắn bay lên không trung, hàng chục luồng Hỏa Dương Chi Khí rời cơ thể, phóng ra tứ phía.

Chiến Trạm không cần đứng dậy cũng đoán được kết quả trận chiến.

“Chúng ta mau đi cứu mẹ thôi.” Chiến Trạm đỡ Chiến Bất Bại dậy, định đặt ông lên lưng Ferrari nhưng bị từ chối.

Chiến Bất Bại cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi, các ngươi đi cứu nàng đi, ta muốn về phủ.”

Chiến Trạm ngạc nhiên nhìn ông, hoàn toàn không ngờ câu này lại do nhân vật yêu vợ hơn cả mạng sống như Chiến Bất Bại nói ra.

Chiến Bất Bại không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của y, nhẹ nhàng đẩy tay y ra, “Nói với mẹ ngươi, ta ở phủ chờ nàng.”

Chiến Trạm nhìn ông bước đi khập khiễng, mãi mới hoàn hồn.

Ferrari thở dài nói: “Tình hình này, khó mà rọn rẹp.”

“Có gì khó dọn dẹp! Ngươi giữ cho chắc.” Chiến Trạm không nói hai lời lao tới, nắm lấy cánh tay Chiến Bất Bại, vặn lại, đặt lên lưng Ferrari. Ferrari lập tức bay lên.

Chiến Trạm và Ferrari phối hợp rất ăn ý, một loạt động tác hoàn thành trơn tru, Chiến Bất Bại chưa kịp phản ứng đã bị chở lên không.

Chiến Trạm đuổi theo dưới đất vài bước, cuối cùng thấy có gì không đúng, gọi to: “Còn ta, còn ta nữa?”

Ferrari lượn một vòng, lao xuống.

Chiến Trạm chờ đúng lúc, nhảy lên lưng Ferrari, người chưa ngồi vững, trán đã bị đánh một cái.

Chiến Bất Bại đỏ mặt nói: “Dám ám toán cha ngươi!”

Chiến Trạm nói: “Binh không kỵ mưu.”

“Ngươi giở trò với cha ngươi, ngươi...”

“Ai bảo ông phụ tình!”

“Ta khi nào phụ tình?”

“Ông biết rõ mẹ bị giam trong cung mà định về nhà thu dọn đồ đạc, ông nói có hợp lý không?”

“Ta về nhà, nhưng khi nào nói thu dọn đồ đạc?”

“Về nhà mà không thu dọn đồ đạc, càng có lỗi với mẹ!”

“... Đồ nhóc con!” Chiến Bất Bại lại định thử một cái nữa.

Dù sao cũng không đau mấy, Chiến Trạm cũng lười tránh, “Ông và mẹ rốt cuộc sao rồi?”

Chiến Bất Bại nhíu mày nói: “Sao là sao?”

“Đừng tưởng ta là đứa trẻ ba bốn tuổi, không thấy cha mẹ bất hòa, chỉ biết tè dầm. Dù sao đi nữa, mẹ vì ông mới bị giam trong cung. Lúc này ông bỏ mặc mẹ, thật là không phải người.”

Chiến Bất Bại bị y mắng mà không phản bác, chỉ tự giễu: “Thật sự là lỗi của ta sao?”

“Ý ông là gì?”

“Nhìn kia.” Hàn Phi Tà đột nhiên nhảy lên cánh Ferrari, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng, ngẩng đầu trước gió, như tiên nhân.

Chiến Trạm chẳng có tâm trạng thưởng thức, vỗ đùi hắn nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”

“...” Hàn Phi Tà nghe lời ngồi xuống.

Chiến Trạm nói: “Nhìn đâu?”

Hàn Phi Tà chỉ về phía nam thành.

Chiến Trạm nhìn mãi, chỉ thấy nhà cửa san sát và bầu trời âm u, “Nhìn gì?”

“Bên ngoài thành có quân đội đóng.” Hàn Phi Tà nói.

“Thì ra trên đời này thật sự có hỏa nhãn kim tinh.” Chiến Trạm lẩm bẩm, quay lại thấy sắc mặt Chiến Bất Bại cực kỳ khó coi.

Chiến Bất Bại nói: “Đưa ta đến nam thành.”

Chiến Trạm nói: “Có quân đội đóng cũng không sợ, chúng ta có Hàn bá, xử lý được, cứu mẹ quan trọng hơn!”

Chiến Bất Bại nghiến răng nói: “Những quân đội này là do mẹ ngươi triệu đến.”

Mắt Chiến Trạm sáng lên, “Vậy thì phải gặp rồi, thêm người thêm sức mà.”