Chương 181: Thiên Đô Phong Vân (13)

Hồ Hoả Dương liên tục bắn ra những tia nước.

Ferrari chịu một chút, cánh co lại, nhưng vẫn kiên quyết chắn trước mặt Chiến Trạm. Chiến Trạm cảm động nói: “Ngươi mau tìm chỗ trốn đi.”

“Co phải bảo vệ moá.”

“Moá không sợ cái hồ này.” Để chứng minh mình nói thật, Chiến Trạm còn đặc biệt đi đến bên hồ, cúi người đưa tay chạm vào mặt hồ.

Ferrari không đợi ngón tay y chạm vào mặt nước, đã cắn vai Chiến Trạm kéo lùi lại.

“Đau, đau, đau…” Chiến Trạm giơ tay vỗ lên mũi nó.

Ferrari nói: “Đừng nghĩ quẩn! Cha bá khí sẽ giải quyết nó ổn thoả.”

Hàn Phi Tà quả nhiên không làm nó thất vọng. Thần thú A Tu La đột nhiên chổng bốn chân lên trời từ hồ nhảy ra, vật lộn nhảy lên không trung, nhưng rất nhanh lại rơi xuống.

Lần này Ferrari và Chiến Trạm đều rất khôn ngoan tránh ra.

Mông của Chiến Trạm bị bắn nước vào, đau đến nỗi phải xoa.

Ferrari nhìn y với ánh mắt đầy trầm mặc, một lúc lâu mới nói nhỏ: “Chạn Chạn, thay đổi rồi.”

Chiến Trạm nói: “Thay đổi chỗ nào?”

“Làm sao để nói nhỉ, ừm, hào phóng?”

“... Y phục của ta bị hồ đốt cháy hết rồi. Ta vừa mới rơi vào hồ.”

Ferrari với vẻ mặt “ngươi đừng lừa ta”.

“Thật mà.” Chiến Trạm nói, “Mặc dù ngươi bây giờ thấy thân thể của ta, nhưng thực ra đây không phải là thân thể thật của ta. Thân thể ngươi thấy bây giờ là thân thể giả mà ta luyện ra, thân thể thật của ta vẫn đang nằm ở Bạch Mộng Sơn.” Y nhìn ánh mắt xoay vòng vòng của Ferrari, buồn bã hỏi: “Hiểu không?”

Ferrari nói: “Không hiểu.”

“Ngươi thực sự không thay đổi chút nào.”

Ferrari nói: “Con là đứa trẻ bốn chuổi, phải kiên chì.”

“Trong vấn đề âm thẳng lưỡi và âm cong lưỡi, ngươi thật là kiên chì quá.”

Ferrari nghiêng đầu.

Thần thú A Tu La đột nhiên từ hồ ngẩng đầu lên, đau đớn hét về phía Chiến Trạm và Ferrari: “Hu hu, ta sai rồi, ta đầu hàng, đừng, đừng đánh nữa…” Vừa nói xong, nó lại bị kéo xuống.

Chiến Trạm và Ferrari thương cảm nhìn những gợn sóng liên tục trên mặt hồ.

Một lúc sau, Hàn Phi Tà kéo Thần thú A Tu La bị đánh đến mức hấp hối, nửa tỉnh nửa mê lên bờ.

Thần thú A Tu La chỉ còn mỗi cái đầu ngoi lên, cằm bám vào bờ, tuyệt vọng thở dốc.

Hàn Phi Tà nói: “Ngươi chọn sống hay chết?”

Thần thú A Tu La tội nghiệp nhìn hắn, “Sống...”

“Trận nhãn của Cửu Thiên Cửu Địa Sát Sinh Trận ở đâu?” Hàn Phi Tà hỏi.

Ánh mắt Thần thú A Tu La hiện lên một tia hoảng sợ, bất an hỏi: “Ngươi muốn phá trận?”

Chiến Trạm cũng rất ngạc nhiên, “Phá trận không phải sẽ thả nó ra sao?”

Hàn Phi Tà nói: “Trận nhãn là một trong những kênh kết nối hai thế giới, đúng không?”

Thần thú A Tu La né tránh ánh mắt.

Hàn Phi Tà vỗ một chưởng lên trán nó, “Là sống hay chết, câu hỏi này ta vừa hỏi, ngươi cũng đã chọn lựa, sẽ không có cơ hội thứ hai. Nếu lần sau lại như vậy, ta sẽ dùng hành động để biểu hiện sự lựa chọn của mình.”

Thần thú A Tu La lẩm bẩm: “Sao cái gì cũng biết...” Nó sợ hãi nhìn Hàn Phi Tà một cái, do dự nói, “Ở ngay dưới vị trí ngươi vừa đánh ta.”

“Dẫn ta đi.” Hàn Phi Tà nhảy xuống hồ.

Thần thú A Tu La đành ngoan ngoãn dẫn đường.

Chiến Trạm nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất trong hồ, cảm thấy không yên, hỏi Ferrari: “Ngươi có cảm thấy Hàn bá có gì đó không ổn không?”

Ferrari nghi hoặc lắc đầu.

Trong lòng Chiến Trạm có điều khó nói, nhưng lại không thể nói ra. Y chuyển chủ đề: “Ngươi và Hàn bá gặp nhau thế nào?”

“Con theo quân xư Trư xuống lúi, gặp cha bá khí, liền theo cha bá khí... Cùng đi còn có Khổng mỹ lữ và Kim Tổng Quản, họ đang đợi chúng ta ở khách xạn. Họ muốn tìm tin tức của bà ngoại.”

Mặc dù Ferrari nói giọng rất nặng, nhưng Chiến Trạm vẫn nghe hiểu được. Nói đến Vân Vụ Y, biểu cảm của Chiến Trạm có chút nặng nề, "Ta đã gặp mẫu thân, mẫu thân đang ở trong hoàng cung, tạm thời không sao. Nhưng hiện giờ trong hoàng cung..." Y lắc đầu, không biết phải nói sao.

Ferrari nói: "Đừng lo lắng, bà ngoại thông minh hơn moá nhiều, sẽ an toàn thôi."

"... Ngươi lớn nhanh thật đấy? Ăn cái gì ngon à?" Chiến Trạm sờ đầu Ferrari.

Ferrari nói: "Bạch Mộng Cảnh, tu luyện..."

Chiến Trạm nói: "Thông minh thật."

Ferrari tự hào vểnh đuôi lên, "Thế moá đã gặp A Mãnh chưa?"

"A Mãnh?" Chiến Trạm ngẩn ra một lúc, cuối cùng nhớ ra có một tồn tại như vậy, "Chưa, chưa gặp."

Ferrari híp mắt, "Moá căn bản là không nghĩ đến phải không?"

"..." Chiến Trạm cảm thấy có lỗi với A Mãnh.

Ferrari nói: "Yên tâm, con sẽ không lói ra đâu."

"Cảm ơn."

"Ừm, con phải dữ dìn hình ảnh của moá Chạn Chạn, không tể để gia đình không hòa thuận."

"Không thể." Chiến Trạm không nhịn được sửa lại.

Ferrari không hài lòng nhìn y, "Moá phải dữ dìn sự hòa thuận của gia đình, làm thổn phại đến tính tích cực lói chiện của tành viên khác là không được."

"…Xin lỗi."

Nước trong Hồ Hoả Dương đột nhiên hạ xuống, mực nước nhanh chóng giảm, ở giữa hồ xuất hiện một xoáy nước, từ từ xoay tròn.

Chiến Trạm lo lắng đứng dậy, dựa vào bờ hồ, mắt không rời mỗi góc trong hồ, hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng của Hàn Phi Tà.

Ferrari sợ y bị thương, giơ cánh chắn phía sau. Khoảng mười mấy giây sau, mực nước cuối cùng dừng lại.

"Hàn bá?" Y gọi.

Hàn Phi Tà nhanh chóng ngẩng đầu lên khỏi nước, phía sau còn có Thần thú A Tu La, cả hai đều trông rất mệt mỏi. Miệng Thần thú A Tu La vừa chạm nước đã bắt đầu phàn nàn không ngừng: "Ta bảo ngươi đừng động đậy, suýt nữa thì chết!"

Hàn Phi Tà nói: "Khi nào ngươi nói không được động đậy?"

"Ta lắc lắc móng!"

"Sau khi ngươi xuống nước, móng vuốt chưa từng ngừng lắc."

"Lần đó lắc khác."

Khi tranh luận không có kết quả, Hàn Phi Tà có xu hướng dùng vũ lực để giải quyết, "Không muốn có móng vuốt nữa?"

Thần thú A Tu La biết điều im lặng.

Hàn Phi Tà nói: "Trước khi ta quay lại đây lần nữa, hãy canh giữ trận nhãn, không cho ai vào, cũng không cho ai ra."

Thần thú A Tu La nói: "Không cho người vào thì không vấn đề, họ không đánh lại ta. Không cho người ra thì không thể, ta không đánh lại họ."

Hàn Phi Tà liếc nó một cái, công nhận lời nó nói, "Nếu có người từ đó ra, trận Cửu Thiên Cửu Địa Sát Sinh sẽ bị phá hủy, ngươi đến hoàng cung Thiên Đô, tìm ai đó thông báo cho ta."

Thần thú A Tu La nghĩ ngợi, cảm thấy nhiệm vụ này không khó, liền đồng ý.

Hàn Phi Tà đi đến bên Chiến Trạm, vỗ vai y nói: "Không sao chứ?"

Chiến Trạm nói: "Không sao, ta..."

"Chúng ta đi tìm quần áo mặc trước." Hàn Phi Tà nói, "Đừng để bị lạnh."

Chiến Trạm thụ động gật đầu, thầm nhủ, Hàn bá lo mình bị lạnh chứng tỏ vẫn rất quan tâm đến mình, còn về việc tại sao không hỏi mình làm sao có được thân thể này, có lẽ là quên rồi?

Hàn Phi Tà dẫn Chiến Trạm và Ferrari đi theo hồ vào một hang động cao ba mét, trong hang rất khô ráo, dưới đất trải rơm khô, trong đống rơm có giấu một cái bọc. Hắn lấy ra hai bộ quần áo từ bọc, một bộ đưa cho Chiến Trạm, một bộ mình mặc.

Mặc dù Hàn bá không hỏi, Chiến Trạm vẫn không nhịn được kể chuyện mình làm sao có được thân thể này, còn nói cả hậu di chứng có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Hàn Phi Tà nhìn y, trong mắt lộ ra vài phần vui mừng, "Vậy thì rất tốt."

"Rất tốt?"

"Đợi ngươi trở thành kiếm thần, chúng ta cùng đến chỗ đó."

Chiến Trạm cảm thấy áp lực lớn, "Kiếm thần, ta sao?"

"Ngươi làm được mà." Hàn Phi Tà khích lệ y.

Cảm giác lạ lùng ấy ngày càng rõ rệt, rõ ràng đến mức Chiến Trạm không nhịn được hỏi: "Huynh là Hàn Phi Tà Hàn bá phải không?"

Hàn Phi Tà nghi hoặc nói: "Đương nhiên rồi. Sao ngươi hỏi vậy?"

"Không, không có gì." Một người luôn phản đối y tu luyện trong chuông gọi hồn như Hàn bá sao đột nhiên lại trở nên tích cực với chuyện tu luyện của mình như vậy? Chẳng lẽ vì mình trở thành kiếm thần nên yêu cầu với mình cao hơn. Chiến Trạm nói: "Nói đến tu luyện, các ngươi có nhìn thấy tia sáng vàng bắn ra từ đây không?"

Ferrari hỏi: "Sao tia sáng vàng?"

Chiến Trạm miêu tả một chút, "Mỗi lần tia sáng đó chảy qua cơ thể, ta đều có thể cảm nhận được kiếm khí được bổ sung, ngay cả tốc độ tu luyện cũng tăng lên."

"Có thật không?" Hàn Phi Tà thuận tay phóng ra một đạo kiếm khí về phía y.

Chiến Trạm ngẩn người.

Không chỉ y ngẩn người, ngay cả Ferrari và Hàn Phi Tà cũng ngẩn người.

Chiến Trạm mất một lúc mới lấy lại giọng nói của mình, "Là, là cái này."

Hàn Phi Tà cúi đầu nhìn tay mình, không dám tin mình lại ra tay với Chiến Trạm trong tình huống không chắc chắn!

"Hàn bá?" Chiến Trạm lo lắng nhìn Hàn Phi Tà, "Huynh không sao chứ?"

Nắm tay Hàn Phi Tà chậm rãi siết chặt, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: "Không sao. Ta vừa rồi..." Hắn muốn giải thích, lại không biết nên giải thích thế nào. Vừa rồi ra tay quá tự nhiên, trong đầu hắn hoàn toàn không nghĩ đến sự an nguy của Chiến Trạm. Chính vì vậy, mới khiến hắn kinh ngạc. Hắn hiểu rõ tình cảm của mình với Chiến Trạm nhất, nếu là trước đây, khi chưa xác định kiếm khí không gây hại gì cho Chiến Trạm, đừng nói là tự mình ra tay, cho dù người khác ra tay, hắn cũng nhất định sẽ ngăn cản, nhưng bây giờ hắn lại hoàn toàn không có ý thức này...

Hắn cuối cùng cũng nhận ra sự thay đổi của mình, ánh mắt nhìn Chiến Trạm có chút phức tạp.

Chiến Trạm nhận ra sự băn khoăn của hắn, cười vỗ vai hắn nói: "Đàn ông mà, xung động một chút, lỗ mãng một chút cũng là bình thường, không sao."

Hàn Phi Tà nói: "Chuyện của ngươi, ta chưa từng lỗ mãng. Vừa rồi... xin lỗi."

"Thực tế chứng minh là chuyện tốt." Chiến Trạm nói, "Hỏa dương chi khí của huynh thực sự có thể giúp ta tu luyện."

"Thật sao?"

Chiến Trạm nói: "Lại đây, thêm lần nữa." Y thấy Hàn Phi Tà do dự không chịu ra tay, liền chủ động nắm lấy tay ahắnnh, đặt lên ngực mình, "Tin ta đi. Tinh thần mạo hiểm của ta chỉ dừng lại ở việc mỗi tháng bỏ ra mười đồng mua vé số, những việc khác tuyệt đối không."

Hàn Phi Tà cuối cùng cũng truyền một đạo hỏa dương chi khí qua, Chiến Trạm thoải mái đến mức kêu lên. Y nói: "Có khi dưới sự giúp đỡ của huynh, ta thực sự có thể trở thành kiếm thần."

Nghe vậy, Hàn Phi Tà sững sờ, huynh nhận ra một thay đổi khó tin nữa của mình.