Chương 178: Thiên Đô Phong Vân (10)

Dưới chân dường như đạp phải cái gì đó, Chiến Trạm thử dò xét xung quanh bằng hai chân, phát hiện đó là mặt đất bằng phẳng, mới yên tâm. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ lờ mờ thấy ánh sáng nhấp nháy. Y dùng tay chân leo lên xung quanh, tay không cẩn thận liền xuyên qua đất đá, dùng chân càng khó, cơ thể không giữ được thăng bằng. Y cố gắng một hồi lâu, cuối cùng quyết định từ bỏ, từ từ ngồi xuống. Sau một cuộc vận động vô ích như vậy, nỗi sợ hãi và giận dữ trong lòng y dần lắng xuống.

Đây có lẽ là cái gọi là uống nước cũng rắt răng.

Y chống cằm, ngẩng đầu nhìn lên, trong đầu rối loạn, đủ loại nhân vật chen chúc, có từ trại trẻ mồ côi, đại học, phủ Quân Thần, Bạch Mộng Sơn... xuất hiện nhiều nhất là Hàn Phi Tà.

Nhưng y hơi sợ nghĩ đến hắn, vì nghĩ càng nhiều, càng khao khát, càng khao khát, càng tuyệt vọng.

Bây giờ y chưa đến lúc tuyệt vọng.

Y phải kiên trì.

Rời khỏi nơi này, cứu cha nguyên soái và mẹ công chúa ra, báo thù cho di bà và di công, lật đổ Vân Mục Hoàng.

Khi ở trong hoàng cung, y suy nghĩ hỗn loạn, giờ bình tĩnh lại nghĩ, di bà và di công vì sao nhắc nhở y tuyệt đối không được mang Đế quốc Đằng Vân ra giao dịch, chắc hẳn là quá thất vọng với Vân Mục Hoàng.

Nếu không có sự cho phép ngầm của Vân Mục Hoàng, Kỳ Lân thế gia và Vệ Thịnh làm sao dám công khai gϊếŧ người trong hoàng cung.

Nghĩ đến đây, y không khỏi đấm xuống đất. Là y bất cẩn, đọc qua nguyên văn thì nên biết Vân Mục Hoàng không có tình cảm gia đình gì với Vân Tiêu Tiêu và Ngư Thanh Sầu, hắn từng gϊếŧ một lần trong nguyên văn, ở đây tất nhiên có thể gϊếŧ lần thứ hai. Nếu y sớm nhận ra điều này...

Nước hồ đột nhiên dâng lên mạnh mẽ, từng đợt sóng nước trào dâng về phía bờ, Chiến Trạm theo phản xạ áp sát vào bờ.

Ánh sáng vàng lướt qua trong nước, tốc độ cực nhanh.

Chiến Trạm vừa định né tránh, ánh sáng đã đến gần, xuyên qua cơ thể y. Y chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó từ ngực y thò vào, cào nhẹ vài cái bên trong cơ thể, kiếm khí như uống thuốc kí©h thí©ɧ, trở nên hưng phấn.

Y không dám lơ là, vội vàng ngồi xếp bằng, dẫn dắt kiếm khí.

Một lúc sau, lại một tia sáng lướt qua, bắn vào cơ thể.

Chiến Trạm phát hiện những tia sáng này không những vô hại mà còn có lợi cho mình, mỗi lần tia sáng lướt vào cơ thể, y đều cảm thấy kiếm khí trong cơ thể trở nên dồi dào hơn.

Ya hu!

Y hét lên trong lòng: Hãy để ánh sáng đến mạnh mẽ hơn đi!

Không biết ánh sáng có linh không, nghe thấy tiếng lòng của y, tần suất ánh sáng tăng đột ngột, Chiến Trạm vừa hưởng thụ lợi ích kiếm khí tăng lên, vừa chịu đựng, vì mỗi lần ánh sáng lướt qua, đáy hồ lại rung chuyển một lần, và lần sau còn lớn hơn lần trước.

Chiến Trạm nghiến răng tiến vào kỳ ngưng thần. Cảm nhận được cơ thể, y lập tức nín thở, cố gắng bơi lên trên. Lúc này, y không thể không cảm ơn bạn cùng phòng đại học đã kéo y đến bể bơi, mặc dù mục đích của đối phương là để ngắm mỹ nữ mặc đồ mát mẻ, nhưng cũng tính là nhờ sắc mà xây được bảy toà tháp Phật. (ý chỉ cứu được người)

Có kiếm khí hỗ trợ, y nhanh chóng tiếp cận mặt nước, nhưng chưa kịp ngoi đầu lên, lại một tia sáng đẩy tới, trực tiếp đẩy y về phía bờ hồ, đâm vào ngôi nhà. Y bám lấy tường nhà, chậm rãi ngoi đầu ra khỏi nước, liền thấy bầu trời xám xịt, đàn Khai Huệ Ưng bay lượn.

……

Y bị phát hiện rồi sao?

Chiến Trạm giật mình, theo phản xạ chìm xuống nước, chỉ để lộ đôi mắt, lặng lẽ quan sát động tĩnh trên mặt hồ và trên trời. Hồ Khánh Ân rộng lớn, dù nhiều Khai Huệ Ưng cũng không thể bao phủ hết, giữa các con đại bàng có khoảng trống, mây đen dày đặc.

Nước hồ khẽ lay động, từ từ lắng xuống.

Đúng lúc Chiến Trạm do dự không biết có nên trốn đi hay không, Vệ Thịnh đột nhiên từ hồ nhảy lên, toàn thân ướt sũng nhảy lên lưng một con Khai Huệ Ưng.

Đôi mắt Chiến Trạm đỏ ngầu, nắm chặt tay, trong lòng dâng trào sự thôi thúc mạnh mẽ muốn tấn công. Tu vi của Vệ Thịnh không cao hơn y bao nhiêu, nếu y chủ động tấn công, tỷ lệ thành công cũng đến một nửa.

Ngay trước khi Chiến Trạm định ra tay, một con đại bàng khổng lồ bay rất ổn định xuất hiện phía trên Vệ Thịnh, người ngồi trên lưng đại bàng chính là bóng xám đã gϊếŧ chết Vân Tiêu Tiêu và Ngư Thanh Sầu một cách dễ dàng.

Bóng xám nhìn thấy Vệ Thịnh một mình nhảy ra, liền hỏi: "Người đâu?"

Vệ Thịnh đáp: "Không thấy nữa."

Bóng xám nói: "Không thể nào, dưới hồ Khánh Ân có trận pháp Cửu Thiên Cửu Địa Sát Sinh Trận, giam cầm Thần thú A Tu La, dù Hàn Phi Tà có là kiếm thánh cũng không thể dễ dàng thoát ra!"

Chiến Trạm giật mình. Vân Mục Hoàng và bóng xám đều lo lắng về hồ Khánh Ân, muốn dọn sạch thứ gì dưới hồ, điều này làm y nghĩ đến nhiều khả năng, ví dụ như nhốt cha của y, hoặc ẩn giấu một cao nhân tuyệt thế nào đó, hoặc chứa đựng bảo vật bí mật, nhưng y chưa bao giờ nghĩ rằng cao nhân tuyệt thế đó lại là Hàn Bá!

Bóng xám không cam lòng hỏi: "Cửa lớn Kim Tôn thì sao ? Chỉ cần cửa lớn Kim Tôn không mở, bọn chúng không thể ra ngoài."

Chiến Trạm lúc này hết sức chú ý từng lời của đối phương, nghe xong câu này, y lật đi lật lại phân tích nghiên cứu nhiều lần. Trọng điểm của câu nói này không nằm ở cửa lớn Kim Tôn, mà là "bọn chúng". Chẳng lẽ dưới hồ ngoài Hàn Bá còn có người khác? Có thể là Chu Vãn?

"Giờ dù cửa lớn chưa mở, nhưng đã xuất hiện một khe hở."

"Chìa khóa của ngươi đâu?" bóng xám hỏi.

Vệ Thịnh từ trong ngực lấy ra một cái túi gấm, từ trong đó lấy ra chiếc chìa khóa trông như ngọc không phải ngọc.

Chiến Trạm mới biết tác dụng của chiếc chìa khóa, âm thầm hối hận không lấy luôn chiếc chìa khóa và chuông chiêu hồn lúc trước.

Bóng xám thấy chiếc túi gấm vẫn còn căng phồng sau khi Vệ Thịnh lấy chìa khóa đi, liền hỏi: "Trong đó còn gì nữa?"

Vệ Thịnh ngoan ngoãn lấy chuông chiêu hồn ra.

Bóng xám sắc mặt căng thẳng, ra hiệu: "Đưa lại gần hơn."

Vệ Thịnh chỉ huy con Khai Huệ Ưng bay cao hơn, bay ngang với bóng xám, cung kính trao chuông chiêu hồn cùng chiếc túi gấm.

Bóng xám cầm chuông chiêu hồn, lắc lắc, nói: "Quả nhiên là giống hệt."

Hắn nói nhẹ nhàng, Chiến Trạm không nghe rõ, chỉ nghe thấy chữ "quả nhiên". Hai từ này đủ để tiết lộ một thông tin, bóng xám rõ ràng biết chuông chiêu hồn. Chẳng lẽ hắn cũng biết Sinh Hồn tu?

Nhưng bóng xám không bận tâm về chuyện này nữa, chỉ tiện tay nhét chuông chiêu hồn vào ngực, nói với Vệ Thịnh: "Ngươi bảo quản chìa khóa thật tốt. Trước mặt Thần thú A Tu La, kiếm thánh chỉ như con kiến, Hàn Phi Tà tuyệt đối không thể sống sót, vừa rồi chẳng qua là hồi quang phản chiếu của hắn, ngươi không cần lo lắng."

Dù trong lòng Vệ Thịnh có phần không tin, nhưng cũng không dám phản bác.

Bóng xám nói: "Ta có việc phải đi trước, ngươi ở đây trông chừng. Nhớ kỹ, giữ chặt chìa khóa!"

Vệ Thịnh vâng dạ.

Chiến Trạm thấy bóng xám đi xa, nhìn Vệ Thịnh với ánh mắt cháy bỏng.

Vệ Thịnh như cảm nhận được gì đó, quay đầu đột ngột.

Chiến Trạm lập tức lặn xuống nước, rồi từ từ tiến về phía Vệ Thịnh. Y không khỏi cảm ơn bóng xám rộng lượng, không mang theo chiếc chìa khóa, nếu không y mới là người gọi trời không thấu, gọi đất không nghe.

Không còn những tia sáng, nước hồ trở nên rất yên tĩnh.

Chiến Trạm từ dưới nước bơi đến chỗ Vệ Thịnh, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Vệ Thịnh cầm kiếm chĩa xuống đâm y.

Chiến Trạm giật mình kinh hãi, đánh cá thiếu chút nữa bị cá đánh lại. Y vội vàng né tránh, từ dưới nước nhảy lên, lao thẳng lên lưng Khai Huệ Ưng, trực tiếp nhào lên người Vệ Thịnh. Vệ Thịnh không ngờ y phát hiện ra mình nhanh như vậy, và phản ứng lại nhanh chóng đến thế, bị y đè chặt.

Hai người cận chiến, kiếm trở nên thừa thãi. Vệ Thịnh liền vứt kiếm, trực tiếp nắm lấy vai y muốn đẩy y xuống.

Chiến Trạm một chân quỳ trên bụng hắn, chân kia quỳ bên cạnh hắn, một tay bóp cổ hắn bị Vệ Thịnh nắm lại, tay kia đấu sức với tay nắm vai mình.

Hai người động tĩnh rất lớn, Khai Huệ Ưng không nhìn thấy tình hình không dám di chuyển, chỉ có thể bay ổn định, cung cấp địa điểm đánh nhau lý tưởng cho họ.

Mặc dù hai người đánh nhau như lũ lưu manh, nhưng họ đều là kiếm giả, vừa đánh vừa dùng kiếm khí tấn công vào cơ thể đối phương.

Chiến Trạm bị kiếm khí xâm nhập cơ thể, dù không thoải mái, nhưng còn chịu được, nhưng Vệ Thịnh cảm thấy chỗ bị tấn công như bị lửa đốt, ngay cả kiếm khí của mình cũng không thể triệt tiêu.

"Ngươi..." Vệ Thịnh không nhịn được nói một từ.

Chiến Trạm thừa cơ dùng lực, ngón tay dần chạm vào cổ đối phương.

Vệ Thịnh nói: "Hàn Phi Tà..."

Chiến Trạm hét lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một mảng da trên cổ đối phương, giận dữ nói: "Hàn Phi Tà là gì của ngươi mà ngươi gọi?"

Vệ Thịnh nhíu mày, tay kia dùng lực đẩy vai y.

Chiến Trạm dần nghiêng người sang một bên.

"Ngươi biết cha ngươi trong quân đội... đã làm gì ta không?" Vệ Thịnh đột ngột thốt ra một câu.

Chiến Trạm nói: "Liên quan gì đến ta!"

"Hắn cho người... hủy hoại danh dự của ta!" Vệ Thịnh gầm lên, đột nhiên lật lại đè lên Chiến Trạm.

Chiến Trạm nghiến răng, khó khăn nói: "Ngươi nên vui mới phải?"

"Cái gì?"

"Ngươi còn có... danh dự để hủy hoại." Chiến Trạm hoàn toàn không suy nghĩ kỹ những gì Vệ Thịnh nói, chỉ dựa vào bản năng phản bác lời hắn.

Vệ Thịnh tức đến run rẩy. "Hắn lại đồn rằng... ta thích đàn ông..."

Chiến Trạm trong lòng dâng lên một cơn giận dữ, hét lớn, lại lật ngược Vệ Thịnh xuống, "Mẹ kiếp! Đây tính là hủy hoại danh dự à!"

Vệ Thịnh ngẩn ra một lúc.

Chiến Trạm đột ngột buông tay hắn, một chưởng đập vào ngực hắn.

Vệ Thịnh rên lên một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt.

Chiến Trạm nhân cơ hội lấy túi gấm từ ngực hắn, "vèo" một cái nhảy xuống nước.

Vệ Thịnh yếu ớt giơ cánh tay, nôn ra một ngụm máu.

Chiến Trạm dưới nước một lòng tìm kiếm cửa lớn Kim Tôn. Nếu Vệ Thịnh nói cửa lớn Kim Tôn có khe hở, tức là hắn đã thấy cánh cửa này, vậy thì, cửa lớn phải ở gần vị trí hắn vừa lên.

Nhưng nước hồ đυ.c ngầu, dù có một vị trí đại khái, tìm kiếm vẫn rất khó khăn.

Khi Chiến Trạm càng tìm càng lo lắng, càng lo lắng càng không tìm được, ánh sáng vàng quen thuộc như vị cứu tinh lại xuất hiện, nhưng lần này vị trí xuất hiện rất rõ ràng. Chiến Trạm thấy rõ nơi xuất hiện ánh sáng vàng, đó là một cánh cửa lớn vững chắc và đồ sộ.