Chương 2: Tình huống quen thuộc (1)

《Tuyệt thế kiếm tà》 quyển truyện này có thiết lập như vầy:

Có hai đại lục: Bên trái là Thần Kiếm đại lục, bên phải là Vu Pháp đại lục.

Thần Kiếm đại lục có hai đế quốc: Bên trái là Đằng Vân đế quốc, bên phải là Tử Khí đế quốc. (Tử: ở đây là màu tím)

Mở đầu câu chuyện, địa đồ chỉ mở ra phần về Đằng Vân đế quốc, những cái khác tạm thời che lại, dù người chơi tìm được truyền tống trận cũng không thể xuyên qua!

Chiến Trạm là một người như thế nào chứ ?

Nói đơn giản, là một nhị thế tổ. (nhị thế tổ: chỉ con cái nhà giàu, đời thứ nhất có quyền có tiền có thế, đời thứ hai chỉ lo ăn chơi phóng túng)

Nói cặn kẽ hơn chút, chính là một tiểu bá vương kiêu ngạo ương ngạnh, vô học, ham ăn lười làm, phung phí vô độ.

Trong bộ 《Tuyệt thế kiếm tà》này, y ra sân không nhiều, nhưng sức ảnh hưởng rất lớn, chủ yếu tập trung vào một phần sáu đầu bộ truyện.

Được coi là một trong những boss nhỏ mà nam chính muốn gϊếŧ để cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ nhất trong giai đoạn trước, nhiệm vụ của y hoàn thành tương đối xuất sắc, nắm bắt chặt chẽ mỗi một phút mỗi một giây lên sàn, không ngừng refresh giới hạn chót của chỉ số IQ EQ để làm nổi bật hình tượng anh tuấn cơ trí cao lớn chói lọi của nam chính.

Bi kịch của y bắt đầu từ việc mê mệt đấu ma thú, tâm huyết dâng trào phái tiểu đệ đi Rừng ma Hoàn Hồn Hoàn Hồn bắt ma thú cao cấp. Không ngờ tiểu đệ thấy sắc nảy lòng tham, cường bạo một cô gái, không chỉ dẫn đến sự bất mãn của học viện Thái Cổ - đứng đầu sáu học viện lớn ở Thần Kiếm đại lục, còn khơi dậy cừu hận thấu xương từ nam chính Hàn Phi Tà.

Nếu như người bình thường gặp phải loại chuyện này, có bao che thế nào đi nữa, cũng sẽ không cắn ngược lại đối phương một cái. Nhưng Chiến Trạm không phải người bình thường, y là boss nhỏ mà tác giả tiểu thuyết thiết lập, là con tốt thí cực phẩm cháy hết sinh mạng để làm nổi bật vai nam chính, ngu là điều cần thiết!

Cho nên, y không chỉ không trách cứ tiểu đệ, ngược lại còn bao hết mọi chuyện, ba lần bốn lượt phái người ám sát Hàn Phi Tà, chèn ép Hàn Phi Tà, cuối cùng bị không thể nhịn được nữa Hàn Phi Tà bắt lại dùng roi quất tới mức trầy da tróc thịt, ngâm ở trong hồ muối đau quá mà chết.

...

Trên đây là tin tức hiện lên trong đầu Chiến Trạm mới nhậm chức sau khi biết được thân phận của mình.

Tin tức kể trên có chút dài dòng, y cắt xén bỏ bớt, tổng kết trong một câu:

Đây là một sinh mệnh của một kẻ không chỉ não tàn không thuốc chữa, mà còn sinh ra để bị ngược, ngược xong liền chết!

Mà cái kẻ này hiện tại đã thành y.

...

Phải làm rõ xem tình tiết phát triển đến chỗ nào rồi!

Chiến Trạm lòng như lửa đốt nhảy xuống giường, còn chưa chạy xa, , đã bị một mỹ phụ mặc cung trang chặn tại cửa.

"Thương tích còn chưa lành mà? Lại muốn đi đâu gây họa?" Mỹ phụ không vui nhìn y.

Chiến Trạm lập tức lục tìm hồ sơ về mỹ phụ trước mắt ——

Vân Vụ Y: công chúa Đằng Vân đế quốc, hiện là cô của hoàng đế, vợ của gia chủ Quân Thần thế gia Chiến Bất Bại, mẹ của Chiến Trạm.

"Mẹ?" Chiến Trạm nơm nớp lo sợ gọi. Đây là lần đầu tiên y tiếp xúc với người khác sau khi đến thế giới này, vô cùng thấp thỏm, luôn cảm thấ chỗ nào cũng có vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm, vừa xem kịch vui, vừa cười hì hì nói, ngươi diễn đi diễn đi, ngươi diễn như thế nào chúng ta cũng biết ngươi là hàng giả!

Vân Vụ Y liếc y một cái, kéo y ngồi xuống, nhận lấy cái chén từ trong tay nha hoàn phía sau đưa cho y, "Mẹ cho người hầm canh, nhân lúc còn nóng uống đi."

Chiến Trạm uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, cố gắng nhớ lại y bị thương lúc nào.

Hẳn là không có!

Tiểu tổ tông này không làm người khác bị thương thì đã cảm ơn trời đất, ai có thể đả thương y?

Y suy nghĩ hồi lâu cũng không ra manh mối.

Vân Vụ Y thở dài nói: "Cha con đánh quá nặng tay."

"Cha?" Chiến Trạm vỗ đùi. Chuẩn rồi! Toàn bộ Thiên Đô, thậm chí toàn bộ Đằng Vân đế quốc, Chiến Trạm cũng dám hoành hành, chỉ có Chiến Bất Bại là khắc tinh của y! Nghiêm phụ từ mẫu, Vân Vụ Y là từ mẫu, Chiến Bất Bại là nghiêm phụ. Đáng tiếc ông hàng năm trấn thủ biên ải, không thời gian giáo dục con trai, cho nên mỗi lần trở lại đều gấp rút giáo dục, mỗi lần giáo dục đều nhiều và đủ.

Vân Vụ Y đưa tay gõ nhẹ đầu y, "Sao thế? Con còn hận cha con sao?"

Chiến Trạm liền vội vàng lắc đầu.

Vân Vụ Y sắc mặt buồn bã, "Ông ấy chỉ là hận rèn sắt không thành thép thôi. Anh con từ nhỏ giỏi văn giỏi võ, mười ba tuổi đã theo cha con ra chiến trường, còn con, đều bị mẹ chiều hư cả rồi."

Trên Chiến Trạm vốn có người anh, tất cả điều kiện đều có thể dùng những từ trái nghĩa với Chiến Trạm để hình dung, thiên tư thông minh, khiêm cung hữu lễ, văn võ song toàn, phẩm học khiêm ưu, nhưng sớm ra chiến trường, sớm toi mạng. Cũng vì thế, Chiến Bất Bại tuy thống hận con trai vô học, nhưng lại liên tiếp nương tay, không dám dạy bảo quá nặng tay, dẫn đến Chiến Trạm ngày càng vô pháp vô thiên.

"Mẹ, con sẽ sửa." Y nói thật lòng thật ý. Không thay đổi không được, không thay đổi liền mất mạng.

Vân Vụ Y ha ha cười một tiếng, coi là y chọc cười.

"Mẹ a, mẹ còn nhớ thuộc hạ của con có người tên là..." Chiến Trạm nỗ lực nhớ lại tên của tiểu đệ đi gây chuyện kia, nhưng cứ nghĩ mãi không ra, "Chính là một kẻ rất háo sắc, thích cường bạo người khác..."

"Rầm."

Vân Vụ Y sầm mặt lại vỗ bàn, "Cha con nói không sai! Con đúng là càng ngày càng không ra gì, cái gì gọi là thích cường bạo người khác? Thuộc hạ con có kẻ như vậy tại sao vi nương không biết? Được, được, ta cũng muốn nhìn xem, là ai to gan lớn mật hứng thú làm chuyện dơ bẩn này! Ta nói tại sao con suốt ngày chạy khắp đường hoa ngõ liễu, thì ra là có kẻ xúi giục! Con ngoan ngoãn ở trong phòng kiểm điểm, mấy ngày nay không được đi đâu cả. Trước để mẹ thanh lý gọn ghẽ những kẻ bên cạnh con!"

Chiến Trạm vốn định giải thích, nhưng nghe nàng nói muốn thanh lý người bên cạnh, nghĩ đây cũng là chuyện tốt đối với mình, liền im lặng thầm chấp nhận.

Vân Vụ Y ở trước mặt y phát cáu một hồi còn chưa đủ, lại chạy đi nói với Chiến Bất Bại.

Không bao lâu, Chiến Bất Bại đã mang theo đại đội nhân mã chạy vào viện tử mà y ở.

Chiến Trạm đứng trước cửa sổ, nhìn từ xa xa, cảm thấy đội nhân mã này không chỉ người người cao to, mà còn đằng đằng sát khí, tùy tiện liếc mắt một cái, sắc bén tựa như đao. Y không biết có phải do hiệu quả gia tăng của tiểu thuyết hay không, chỉ biết là mình nhìn vài lần, liền cảm thấy chân mềm nhũn.

Thị vệ trong viện y từng người bị gọi ra vặn hỏi. Phòng ở của bọn họ lập tức bị lật tung tra xét, phàm là thu được thứ gì không sạch sẽ đều bị lôi ra ngoài, cuối cùng, thị vệ trong tiểu viện của hắn không ngờ không còn một kẻ nào lưu lại.

Chiến Bất Bại nổi giận thì không phải chuyện đùa, đánh cho những kẻ đó bong da tróc thịt, rút ra tám người từ trong những thân binh của mình, chỉ vào mũi bọn họ nói, "Các ngươi đều là chú của nó, nó là cháu của các ngươi, ta giao nó cho các ngươi, dạy bảo nó thật tốt cho ta!"

Chiến Trạm dù sao cũng là con của nguyên soái và công chúa, bọn họ nào dám đồng ý, chỉ là quỳ xuống nhận lệnh.

Chiến Trạm nhỏ giọng nói, "Tám có phải hơi ít không?"

Chiến Bất Bại sửng sốt một chút, lập tức cười lạnh nói, "Ngươi nghĩ ta nuôi những thứ phế vật bỏ đi như ngươi sao? Bọn họ đều là chiến sĩ theo ta ra chiến trường chém gϊếŧ, lập được không ít công lao hiển hách! Thấp nhất cũng là thiếu kiếm sư!"

Chiến Trạm trong lòng xem thường, thầm nghĩ: thiếu kiếm sư coi là cái gì. Hàn Phi Tà cuối cùng còn là kiếm thần kia kìa.

Có điều hiện tại là mở đầu tiểu thuyết, y còn chưa chết, Hàn Phi Tà còn là một dược sư bình thường, câu chuyện vẫn còn đang trong giai đoạn sơ cấp chỉ cần tám thiếu kiếm sư làm hộ vệ là có thể miễn cưỡng giả ngầu.

Y liền qua loa gật đầu đáp ứng.

Chiến Bất Bại lại lải nhải giáo huấn một hồi, thấy thái độ của y cũng coi là đàng hoàng, mới rời đi mà chưa thỏa mãn.

Sau khi ông đi rồi, Vân Vụ Y mới tới. Nàng tuy cưng chiều con trai, nhưng không ở trước mặt trượng phu làm xấu mặt ông.

Nàng hỏi: " Con vừa nãy có phải muốn hỏi một người tên là Khuất Túc không?"

Chiến Trạm giãn lông mày, "Không sai, chính là hắn! Hắn ở nơi nào?"

"Không phải con phái hắn đi tìm ma thú sao? Hắn đã đến tiểu trấn Ma Bà rồi." Vân Vụ Y nói.

"Hả?!" Chiến Trạm ngây người.

Vân Vụ Y nói, "Ta nghe nói hắn là đại kiếm sư cấp cao, cũng coi như có chút bản lĩnh, có điều nhân phẩm như vậy không thể trọng dụng, giữ lại thế nào cũng là tai họa. Ta thấy chờ lần này hắn trở về, liền tìm một cái cớ để đuổi đi thôi."

Chiến Trạm khóc không ra nước mắt. Là tai họa đó, còn là tai họa lớn đó! Nhưng đã không kịp ngăn cản rồi! Y nên làm gì bây giờ? Lẽ nào thực sự sẽ bị ăn roi bị nước muối ngâm cho chết sao?

Vân Vụ Y thấy y vẻ mặt rầu rĩ, cho rằng y không nỡ, lại nói, "Con cần cao thủ, ta tìm một người cho con là được. Đại kiếm sư cũng không coi là gì."

Chiến Trạm trong lòng băn khoăn, nàng nói cái gì cũng không nghe vào, có lệ vài câu rồi quay về phòng nằm trên giường tính toán.

Xem ra, ngăn cản Khuất Túc làm chuyện xấu không còn kịp rồi, mối thù giữa Khuất Túc và Hàn Phi Tà ăn chắc là đã kết rồi, hiện tại điều duy nhất y có thể làm là ——

Tách mình ra khỏi!

Hàn Phi Tà người này tuy âm hiểm độc ác, trừng mắt tất báo, nhưng thỉnh thoảng vẫn coi trọng lý lẽ, chỉ cần thái độ nhận sai của mình đàng hoàng, có thái độ sửa sai tích cực, hẳn sẽ không bước lên đường cũ của tốt thí đâu nhỉ.

Không sai! Y đã đọc bộ 《Tuyệt thế kiếm tà》này, bây giờ lại đang trong sách, không phải là một tiên tri sống hay sao? Chuyện nhỏ như vậy còn không tránh khỏi hay sao! Đáng tiếc vũ khí lợi hại nhất để Hàn Phi Tà xưng hùng thiên hạ——《Thiên Giới thần thư》 bị giấu trong mật thất Hàn gia, mà ngay từ khi câu chuyện bắt đầu liền bị Hàn Phi Tà cầm đi rồi, nếu không bộ 《Tuyệt thế kiếm tà》này nói không chừng sẽ phải đổi tên thành《Tuyệt thế Chiến thần》rồi.