Chương 173: Thiên Đô Phong Vân (5)

Chiến Trạm giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, ngồi đờ đẫn tại chỗ chờ chủ nhân quay lại đón. Trong thời gian chờ đợi, y dần cảm nhận được sức lực quay trở lại, nhưng y không dám tùy tiện sử dụng, sợ rằng nếu dùng lần này, đến lúc quan trọng lại không còn sức nữa.

Gió ngày càng lạnh, đêm càng lúc càng sâu.

Khi y đang lưỡng lự không biết có nên vào chuông triệu hồn để tu luyện một lúc rồi ra ngoài không, thì nghe thấy tiếng vỗ cánh từ trên cao. Y ngước nhìn và thấy một bóng đen khổng lồ từ trên trời đáp xuống, một đôi móng vuốt sắc nhọn xuyên qua đầu y, vững vàng đáp xuống đất.

...

Chiến Trạm mơ màng chớp chớp mắt, giờ y bị ép xuyên qua thân thể của một con chim sao? Y đứng dậy lùi lại hai bước, đối diện với đôi mắt của một con đại bàng và cái mỏ cong như cái móc của nó.

"Hi!" Y mỉm cười chào hỏi.

"Đây là cái gì?" Trên lưng con đại bàng vang lên giọng nói quen thuộc.

Chiến Trạm ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Thịnh từ trên lưng con đại bàng bước xuống với dáng vẻ uy phong. Sau hai năm không gặp, Vệ Thịnh hoàn toàn mất đi vẻ ngây thơ của một thiếu niên và sự tao nhã của một quý công tử, đôi mắt ẩn chứa sát khí, khi đến gần thì cảm thấy khí âm hàn đáng sợ ập tới.

Vệ Thịnh cúi xuống nhặt chuông triệu hồn lên.

Chiến Trạm cảm thấy da đầu tê dại. Dù y đã tiến vào kỳ Ngưng Thần, không bị giam cầm trong chuông triệu hồn, nhưng tốc độ tu luyện bên ngoài so với bên trong chuông khác nhau một trời một vực, tạm thời y và chuông triệu hồn vẫn như con ốc sên với cái vỏ của nó, không thể tách rời.

Vệ Thịnh nhìn chằm chằm vào chuông, một lát sau, cất chuông vào trong ngực.

"Không!" Chiến Trạm ôm mặt kêu lên đau khổ, hai tay ra sức kéo áo Vệ Thịnh.

Vệ Thịnh không hề nhận ra, nói với con đại bàng: "Chúng chắc đã chạy xa rồi."

Con đại bàng lắc lư đầu, như thể đang đáp lại lời hắn.

Vệ Thịnh leo lên lưng con đại bàng. Chiến Trạm do dự một lúc rồi cũng leo lên.

Con đại bàng lập tức bay lên bầu trời đêm.

Chiến Trạm đột nhiên nhớ đến Bạch Mộng Chủ. Lần đầu gặp, hắn cũng cưỡi đại bàng đến, oai phong lẫm liệt. Cuối cùng, hắn thăng cấp thành Kiếm Thần, nhưng lại không rõ tung tích. Cuộc đời, đôi khi thật khó đoán. Như lúc mình vừa tốt nghiệp đại học, ai có thể ngờ rằng mình lại bị cuốn vào trong sách, trở thành một tiểu BOSS chuyên đối đầu với nhân vật chính, và còn có mối quan hệ phức tạp với nhân vật chính nữa.

Nói về nhân vật chính...

Hàn Phi Tà, ngươi rốt cuộc lăn đi đâu rồi?!

"Ngao ngao ngao..."

Đêm trăng tròn, trên lưng đại bàng, một tiếng sói tru, thê lương và lạnh lẽo.

Vệ Thịnh cưỡi đại bàng trực tiếp trở về Thiên Đô Thành.

Chiến Trạm nhìn con đại bàng lướt qua bên trên Phủ Quân Thần, suýt nữa thì nhảy xuống - may mà kịp nhớ ra mình nhảy xa không đạt tiêu chuẩn, dù có lợi dụng độ cao, thuận lợi gió cũng không thể đến được đích.

Khi y nghĩ đến việc mình có thể dùng đôi chân để đi đến Phủ Quân Thần thì con đại bàng đã vào đến phạm vi Hoàng Cung. Điều kỳ lạ là không ai trong Hoàng Cung cảm thấy ngạc nhiên khi thấy một con đại bàng lớn như vậy xuất hiện trên không.

Vệ Thịnh cứ thế không gặp trở ngại mà đến thẳng tẩm cung của Vân Mục Hoàng.

"Thần Vệ Thịnh cầu kiến bệ hạ." May mà Vệ Thịnh không dừng lại trên mái tẩm cung, chọc thủng ngói mà xuống, mà chọn dừng ở phía trước tẩm cung.

Một lát sau, tẩm cung mờ tối liền sáng lên mười mấy ngọn đèn, chiếu sáng từ trong ra ngoài.

Bóng dáng của Vân Mục Hoàng xuất hiện trên cửa sổ giấy của tẩm cung, chậm rãi di chuyển đến cửa.

Lâu ngày không gặp, Chiến Trạm cảm thấy hắn cũng đã thay đổi, nhưng lại không nói rõ được là thay đổi ở điểm nào.

"Vệ khanh." Vân Mục Hoàng bước xuống bậc thang, tự tay đỡ người đứng lên, "Nửa đêm tuần tra, thật vất vả cho khanh."

Vệ Thịnh nói: "Vì bệ hạ phân ưu, là bổn phận của thần."

...

Đừng nói nhảm nữa, nói chuyện chính đi, nhanh lên, nhanh lên!

Chiến Trạm dùng nắm đấm đấm vào đầu Vệ Thịnh.

Không ngờ Vân Mục Hoàng lại không theo ý y, "Đêm đã khuya, Vệ khanh cũng mệt rồi, tối nay hãy nghỉ ngơi ở điện phụ."

Vệ Thịnh cúi đầu áy náy, "Thần phụ sự ủy thác của bệ hạ."

Vân Mục Hoàng mỉm cười nói: "Người của Bạch Mộng Sơn nếu dễ bị bắt thì đã không phải là người của Bạch Mộng Sơn."

Vệ Thịnh nói: "Bệ hạ yên tâm. Chỉ cần Chiến Bất Bại vẫn còn trong tù, họ nhất định sẽ xuất hiện để cứu người. Điều thần thực sự lo lắng là Bạch Mộng Chủ..."

Nhắc đến Bạch Mộng Chủ, sắc mặt Vân Mục Hoàng cũng thay đổi một chút. Trên Đại lục Thần Kiếm, Kiếm Thần chính là thần. Nếu Bạch Mộng Chủ nói rằng hắn sẽ làm cho đế quốc Đằng Vân tan thành mây khói trong một ngày, có lẽ cũng không ai cảm thấy khó tin.

Dù Vân Mục Hoàng đã chuẩn bị tâm lý trước khi hành động, nhưng khi nghe tên này, lòng hắn vẫn hơi run.

"Hắn ta có người đối phó, tạm thời không cần lo lắng." Vân Mục Hoàng trầm giọng nói, "Hiện tại việc quan trọng nhất là... xử lý sạch đáy hồ Khánh Ân. Nhị Lão vẫn chưa trở về sao?"

Vệ Thịnh nói: "Ngày mai thần sẽ đến hồ Khánh Ân xem sao."

Vân Mục Hoàng gật đầu, “Ngươi lui ra đi.”

“Vâng.” Vệ Thịnh cúi mình lui ra vài bước, dưới sự dẫn dắt của một thái giám đi về phía điện phụ.

Vân Mục Hoàng và Vệ Thịnh, một người là người ra quyết định, một người là người hành động, Chiến Trạm đều muốn nghe lén, nhưng không thể cùng lúc có cả hai. Y vừa phàn nàn rằng hai người quá cứng nhắc, không biết dùng chung giường để tiết kiệm tài nguyên không gian, vừa lóc cóc chạy theo Vệ Thịnh.

Vệ Thịnh mang theo đại bàng vào điện phụ, trong điện phụ đã chuẩn bị sẵn bữa đêm và bồn tắm, còn có hai nha hoàn xinh đẹp.

“Các ngươi lui ra đi.” Hắn không biểu cảm gì phất tay đuổi nha hoàn, rồi đưa tay vuốt lưng đại bàng, nhẹ giọng nói, “Chỉ có ngươi là đáng tin nhất.”

Chiến Trạm: “…” Tiếp theo sẽ không phải là cảnh người và thú đấy chứ?

Vệ Thịnh cởϊ áσ choàng ra tắm, tắm xong thì ăn, ăn xong thì ngủ, ngoài việc bày tỏ tình cảm với đại bàng, không làm thêm bất cứ việc thừa nào.

Chiến Trạm buồn bực đứng bên giường hắn thì thầm, “Khi một người chịu áp lực quá lớn thì cần phải tâm sự. Ngươi không thích nói với cái cây thì nói với đại bàng cũng được mà. Ngươi không phải nói nó đáng tin nhất sao? Mau dậy đi! Chu Vãn bọn họ đi đâu rồi, Hàn Bá đâu? Khai thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!” Y vừa nói, tay cũng không rảnh rỗi, hai tay đấm mạnh vào ngực Vệ Thịnh.

Vệ Thịnh đột nhiên lật người, quay lưng về phía cửa, chuông triệu hồn từ trong áo hắn rơi ra.

Chiến Trạm mắt lóe lên, ngồi xuống tu luyện, tiến vào kỳ Ngưng Thần. Lần này kỳ Ngưng Thần không ổn định như lần trước, y nhìn thấy mình lúc là hồn thể lúc là thực thể, bèn từ bỏ kế hoạch cướp chuông, trở lại chuông triệu hồn.

Hàng Long Cư Sĩ thấy y trở về, vui mừng không tả xiết, “Ta còn tưởng ngươi ra ngoài rồi sẽ không quay về nữa.”

Chiến Trạm nói, “Sao có thể chứ, đây là tư gia của ta mà.”

Hàng Long Cư Sĩ không vui, “Thế ta là gì?”

“Là bạn cùng phòng chứ còn gì. Không nói nhảm nữa, nhà của chúng ta bị người ta lấy đi rồi.”

“... Không phải luôn ở trong tay người khác sao?” Hàng Long Cư Sĩ bừng tỉnh, “Bạn của ngươi làm mất à?”

“Có thể nói vậy.” Chiến Trạm ngồi xếp bằng.

Hàng Long Cư Sĩ hỏi, “Thế ngươi về làm gì?”

“Ta về hấp thụ thêm linh khí, kỳ Ngưng Thần của ta rất không ổn định.” Y ngẩng đầu nhìn Hàng Long Cư Sĩ, “Ngươi biết tại sao không?”

Hàng Long Cư Sĩ ngồi xổm xuống nghĩ ngợi, “Có lẽ là do ngươi hấp thụ hồn phách không đủ, không phải ngươi nói ngươi đã ăn thứ gì đó để tiến vào kỳ Ngưng Vương sao? Nhưng người đó là nuốt chửng hồn phách khác để tăng cường bản thân, nên trong cơ thể hắn tràn đầy hồn khí.”

Chiến Trạm nhíu mày, “Nhưng ngươi không phải nói bây giờ ta hấp thụ hồn phách cũng vô dụng sao?”

“Đúng là vô dụng.” Hàng Long Cư Sĩ sợ y nhắm vào mình, vội nói, “Hồn phách của ngươi đã ngưng tụ lại, ăn thêm cũng vô ích.”

“Thế phải làm sao?”

“Ta làm sao biết được?”

“Hay ta thử ăn hồn phách xem?” Chiến Trạm “ngây thơ” đề nghị.

Hàng Long Cư Sĩ rất muốn lấy búa đập chết mình vì câu nói này. “Đợi chút, để ta nghĩ xem, ừm, sau kỳ Ngưng Thần là kỳ Cố Thần... Đến lúc đó sẽ ổn định thôi.”

“Nghe tên cũng thấy rất ổn định. Vậy phải làm sao mới đạt đến kỳ Cố Thần?”

Hàng Long Cư Sĩ xoa cằm, “Ta chỉ nghe nói qua, chưa từng thấy. Người đó sau khi ra khỏi kỳ Ngưng Thần không quay về nữa.”

Chiến Trạm thở dài, “Đi từng bước tính từng bước vậy.”

Đêm đen, phòng càng đen.

Vệ Thịnh đột nhiên mở mắt, trong bóng tối, một cánh tay đang vươn qua vai hắn, thò về phía trước ngực. Hắn không nghĩ nhiều, vươn tay chộp lấy cánh tay đó, nhưng đối phương rất linh hoạt, hắn vừa động, cánh tay đó đã rút lại.

“Huýt!”

Hắn vừa xuống giường vừa phát ra tiếng huýt gió chói tai.

Người đó bịt mặt, vội vàng chạy ra cửa, thấy trên cửa xuất hiện một cái bóng khổng lồ. Cửa “rầm” một tiếng bị đập mở, đập thẳng vào người đó. Người đó kêu lên một tiếng, lùi lại hai bước, lại va vào nắm đấm của Vệ Thịnh. Vệ Thịnh một quyền đánh bay người đó, không đợi đối phương đứng dậy đã nắm lấy cổ áo, xé khăn che mặt, thấy một khuôn mặt lạ, “Ngươi là ai?”