Chương 265: Kiếm - Pháp Chi Tranh (7)

Thông thường, nơi tiên nhân sinh sống đều mang theo tiên khí. Mặc dù Chiến Trạm không mong đợi các kiếm thần giống như thần tiên trên thiên đình, lấy đám mây trắng làm ván trượt đi lại trên bầu trời, nhưng ít ra cũng nên có vài chỗ điêu khắc cầu kỳ chứ. Đằng này, đưa mắt nhìn ra chỉ toàn là những căn nhà tranh đồng đều tăm tắp là sao?

Chẳng phải khổ tu là việc trước khi tu thành chính quả sao?

Cái cảnh tiên giới mà người ta nói đâu rồi?

Nhìn vẻ mặt của Chiến Trạm, Lam Tử cũng đoán được y đang nghĩ gì, liền thở dài: “Từ rất lâu trước đây, ta đã nói cần xây lại nhà cửa, nhưng họ cứ nhất quyết không nghe.”

Người cao nói: “Ngươi thuyết phục được Thiên Phú thì chúng ta sẽ đổi thôi.”

Lam Tử nói: “Ngươi không biết trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ thôi sao?”

Chiến Trạm tỏ ra bất đắc dĩ, nói: “Ta thấy cũng khá đặc biệt mà.”

Lam Tử nói: “Đương nhiên là đặc biệt rồi, trên mái nhà được phủ bằng cỏ Trầm Miên. Lúc mới đến ở, mùi hương của nó khiến ta không ngủ được cả đêm. Nếu không phải Thiên Phú nói rằng nó giúp ích cho việc tu luyện, ta đã đốt cháy nó từ lâu rồi.”

Người cao nói: “Thì ra ngươi có suy nghĩ như vậy, Thiên Phú có biết không?”

Lam Tử cáu kỉnh: “Ngươi đừng có mà mở miệng là Thiên Phú, Thiên Phú nữa có được không? Ngươi với hắn có quan hệ gì chứ?”

Người cao nói: “Trước đây thì không chắc, bây giờ có thể tham khảo tiểu Chiến và tiểu Hàn được rồi.”

Chiến Trạm “...” Quả là suy nghĩ khiến người ta vừa chiến đấu vừa sợ hãi.

Lam Tử nói: “Chúng ta vào trong nhà nói chuyện tiếp đi.”

Người cao vừa định nói đi về nhà hắn, Lam Tử đã kéo mọi người vào nhà của mình.

Vừa bước vào nhà, Chiến Trạm đã ngửi thấy một mùi hương cực kỳ đậm đặc, đầu óc lập tức choáng váng. “Đây…” hắn một tay đỡ đầu, tay kia vô thức vung lên không trung, cho đến khi chạm vào tay của Hàn Phi Tà mới thấy an tâm.

Hàn Phi Tà đỡ y ngồi xuống, ánh mắt sắc bén quét qua các đồ vật trong phòng, cuối cùng dừng lại trên mái nhà, nơi phát ra mùi hương ấy.

Lam Tử nói: “Đây chính là cỏ Trầm Miên, ngửi mùi hương của nó có thể giúp tu luyện đạt hiệu quả gấp đôi.”

Chiến Trạm nói: “Hơi nồng, lại khiến đầu chóng mặt.”

“Mới đầu ai cũng vậy, quen là được.” Lam Tử nhìn thấy người cao sau một hồi lâu mới bước vào, liền hỏi: “Sao? Không muốn đến chỗ ta à? Ta cũng chẳng cần đâu.”

Người cao nói: “Thiên Phú bảo chúng ta đưa họ đến nhà hắn.”

Lam Tử bực bội nói: “Tại sao? Rõ ràng là ta gặp trước.”

Người cao, người thấp: “...” Coi hai người bọn họ là người chết rồi sao?

Dù lẩm bẩm phàn nàn, Chiến Trạm và Hàn Phi Tà vẫn bị dẫn đến căn nhà tranh lớn nhất trong số các căn nhà tranh. Trước khi bước vào, Chiến Trạm đã chuẩn bị tâm lý cho mùi nồng đậm, nhưng khi bước vào mới nhận ra sự chuẩn bị của mình vẫn còn thiếu. Căn phòng này có mùi đậm hơn nhà của Lam Tử gấp nhiều lần, và mùi vị rất phức tạp, vừa có mùi của nhà Lam Tử, lại có mùi thuốc bắc, thoang thoảng hương lan và hoa hồng, nếu ngửi kỹ còn có chút vị ngọt. Tóm lại là muôn màu muôn vẻ.

Ngoài trừ khuyết điểm “mùi nồng” thì căn nhà tranh của Thiên Phú vẫn rất tốt, bình phong ngăn căn phòng lớn thành ba gian, có phòng khách, phòng sách và phòng ngủ. Trong phòng sách có ba giá sách lớn, sách thì phong phú đa dạng, người đang đọc sách lại càng khiến người ta thấy đẹp mắt.

Không phải là vì người này quá anh tuấn, mà là khí chất ung dung tự tại khiến người khác cảm thấy dễ chịu như gió xuân.

Chiến Trạm ghé sát vào tai Hàn Phi Tà thì thầm: “Có gì đó không ổn.”

Hàn Phi Tà nghe vậy hơi cau mày.

Lam Tử chạy đến trước mặt người kia, nói: “Thiên Phú, ta nói trước nhé, hai người này đều là của ta.”

Người cao giận dữ nói: “Quả là quá đáng, người là ta và người thấp đưa về, sao lại thuộc về ngươi?”

Lam Tử đắc ý nói: “Vì ta biết hành động trước khi quá muộn.”

Thiên Phú chậm rãi ngẩng đầu từ cuốn sách, ánh mắt thản nhiên quét qua hai người, nói: “Tại sao ngươi không hỏi xem ý kiến của họ như thế nào?”

Người cao và Lam Tử đều nhìn Hàn Phi Tà với ánh mắt trông đợi. Ai cũng thấy rõ, trong hai người họ, Hàn Phi Tà mới là người quyết định.

Hàn Phi Tà nói: “Có gì khác biệt sao?”

“Có, rất nhiều!” Người cao nói, “Ngươi đi theo ai thì người đó sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ và chăm sóc. Nhìn cái dáng vẻ thô kệch của Lam Tử, nuôi ai người đó gặp tai ương, ngươi vẫn nên cân nhắc ta đi.”

Thiên Phú nói: “Chính là bái sư.”

Chiến Trạm nhớ đến Bạch Mộng Chủ, là sư phụ của hắn, cũng là sư thúc của Hàn Phi Tà, không có người nào phù hợp hơn, đang định mở miệng, liền nghe Hàn Phi Tà nói: “Chúng ta bái ngài làm sư.”

Lam Tử và người cao lập tức rũ mặt.

Ngược lại, người thấp lại tỏ vẻ như mọi thứ đều trong dự liệu của mình.

Thiên Phú cũng không ngạc nhiên hay vui mừng, chỉ nhạt nhẽo hỏi: “Tại sao?”

Hàn Phi Tà nói: “Ta muốn học cách luyện chế thuốc hồi sinh.”

Thiên Phú ậm ừ một tiếng, “Vậy thì ta nhận ngươi vậy.”

Chiến Trạm vội nói: “Vậy ta thì sao?”

Thiên Phú nói: “Trong lòng ngươi không phải đã có người khác rồi sao?”

“Sao ngài biết?”

“Khi đồng bạn của ngươi nói bái ta làm sư, biểu cảm của ngươi rất ngạc nhiên.” Thiên Phú dường như cảm thấy giải thích này quá khô khan, thuận miệng nói qua, “Các ngươi giúp họ xây mỗi người một căn nhà đi.”

“Không cần.” Người cao và Lam Tử đồng thanh nói.

“Hả?”

Lam Tử cười hí hửng: “Thật uổng ngươi tự xưng là người đứng đầu giới dược sư mà không biết thuật song tu à?”

Thiên Phú chậm rãi nhìn qua Hàn Phi Tà và Chiến Trạm, trầm ngâm một lát rồi nói: “Hóa ra họ có quan hệ như vậy.”

Lam Tử chợt hết cười: “Ngươi biết thuật song tu sao?”

“Là tình lữ phải không?” Thiên Phú đáp.

“Sao ngươi biết?” Không chỉ Lam Tử kinh ngạc, ngay cả người cao và người thấp cũng há hốc mồm.

Thiên Phú nói: “Đoán thôi.”

Chiến Trạm khẽ nói: “Không hổ danh là tổ sư Thiên Phú.”

Thiên Phú nói: “Ngươi đưa hắn đi trước đi, ngươi thì ở lại.” Câu đầu tiên nói với Lam Tử, câu sau thì nói với Hàn Phi Tà.

Chiến Trạm có chút bất an, Hàn Phi Tà nói: “Ngươi đi tìm sư phụ đi.”

Chiến Trạm mới hiểu ra rằng hắn cũng nhớ đến Bạch Mộng Chủ, liền vội gật đầu. Lam Tử và người cao vừa ở bên tai hắn rao bán bản thân, vừa kéo hắn ra ngoài. Chờ mọi người ra khỏi phòng, Thiên Phú nói: “Ngươi nói về thuật song tu đi.”

Hàn Phi Tà nói: “Ngài là sư phụ, chẳng phải ngài nên nói cách luyện chế thuốc hồi sinh trước sao?”

Thiên Phú ngẩng lên nhìn hắn, một lát sau gật đầu nói: “Được.”

Lam Tử biết Chiến Trạm có sư phụ, trong lòng chịu đả kích lớn, làm nhà cũng to hơn hẳn. Người cao lấy tinh thần “hại người chưa chắc lợi mình, chỉ cần hắn không chiếm lợi thế, tức là chiến thắng của ta”, ở bên cạnh vừa huýt sáo vừa giúp xây nhà.

Người thấp dẫn y đến căn nhà tranh bên cạnh công trường xây dựng căn nhà mới, “Đây chính là nhà của Bạch Mộng Chủ, nhưng chưa chắc ngài ấy ở đây.”

Chiến Trạm nói: “Lên tiền tuyến gϊếŧ địch rồi à? Không hổ danh là sư phụ của ta, quả nhiên dũng mãnh.”

“Không, ngài ấy chắc đang trông mộ ở ngọn núi phía trước.”

“...Là mộ của Hoàng Phủ sư thúc sao?”

Người thấp nói: “Ngài ấy không nói, ta cũng không biết.”

Người cao ở bên kia lớn tiếng nói: “Khi ngài ấy vào Thông Thiên tiên cảnh, trong tay có một thi thể, không lâu sau, ngài ấy chôn cất thi thể đó. Sau này, ngài ấy thoát khỏi Không Linh cảnh, lại bắt đầu đào xác điên cuồng. Nhưng đã chôn lâu như vậy, thi thể sao còn có thể giữ nguyên được? Vậy nên ngài ấy mới trở thành bộ dạng nửa sống nửa chết như bây giờ. Tu luyện cũng không chịu tu luyện đàng hoàng. Lúc ta mất vợ mà còn chẳng như ngài ấy… Haizz, ngươi nói họ có phải cũng là quan hệ song tu không nhỉ?”

“Ta đi xem ngài ấy thế nào.” Chiến Trạm chạy vụt về hướng người thấp chỉ.

Người cao phía sau gọi với theo: “Quay lại, cùng nhau xây nhà trước đã chứ.”

Chưa dứt lời, Chiến Trạm đã chạy nhanh hơn.

Nói là núi, thật ra chỉ là một ngọn đồi nhỏ.

Chiến Trạm men theo dốc đi lên, chưa đến đỉnh thì đã thấy một bóng lưng mặc áo trắng ngồi lặng lẽ cô đơn trên phiến đá xanh. Trời xanh mây trắng, cây xanh cỏ biếc, cảnh sắc tuyệt đẹp, vậy mà cũng không thể làm tan đi sự cô quạnh của bóng trắng đó.

Nhìn một lúc, Chiến Trạm cảm thấy mũi cay cay.

Bạch Mộng Chủ nghe thấy động tĩnh cũng lười quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm bia đá không chữ. Một bàn tay từ phía bên phải đưa ra, lau đi bụi trên bia. Chiến Trạm trách móc: “Sư phụ, ngài rốt cuộc có chăm sóc mộ sư thúc đàng hoàng không? Ngày thường phải thường xuyên dọn dẹp cỏ dại, không được lười biếng.”

Bạch Mộng Chủ nhìn y một lúc lâu, nhíu mày nói: “Ngươi là ai?”



Sét đánh giữa trời quang!

Chiến Trạm kinh ngạc nói: “Sư phụ, ngài mất trí nhớ rồi sao?”

Bạch Mộng Chủ nói: “Ta rất rõ ta có bao nhiêu đệ tử. Khoái Long, Âu Dương Lâm, Khổng Nghiên Tư, còn thằng nhóc kia... Ừm, ngươi chính là thằng nhóc đó.”

Chiến Trạm: “…”