Chương 11: Tình huống quen thuộc (10)

Nước...

Chiến Trạm liếʍ đôi môi khô khốc, lảo đảo chạy về phía trước. Càng đi về phía trước, hơi nước càng dày đặc, lan tỏa thành một màn sương trắng, che mờ tầm nhìn. Tiếng nước càng lúc càng lớn, va đập, tạo nên âm thanh vang dội. Không lâu sau, một thác nước cao hơn hai mươi mét hiện ra trước mắt.

Thác nước đổ vào đầm sâu, tạo thành những bông hoa trắng xóa như tuyết, nước đầm tích tụ cao, chia thành hai dòng nhỏ, chảy về phía đông và tây.

Chiến Trạm khô khan miệng lưỡi, lao đến bờ đầm, hai tay vốc nước, uống ừng ực.

Nước đầm lạnh như băng, trôi vào cổ họng, lạnh thấu ngũ tạng lục phủ.

Chiến Trạm run rẩy, răng đánh lập cập một hồi mới dịu lại, cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, còn thê thảm hơn cả ngày hôm qua. Y ngồi phịch xuống đất, từ từ đặt cái chân gãy xuống.

Ở trong sách, khả năng thích nghi và chịu đựng của con người mạnh hơn so với thực tế, không biết đây có phải là lợi ích của việc xuyên không hay không.

Y sờ chân, tìm hai cành cây to hơn một chút để cố định, tháo dây buộc tóc buộc lại, rồi tìm một cái gậy to để chống, chuẩn bị đứng lên thì nghe thấy từ trên thác nước vang lên một tiếng gầm thét kinh thiên động địa, ngay sau đó một bóng đen từ trên cao lao xuống, làm nước đầm bắn tung tóe lên đến vài mét!

...

Ai lái máy bay thả hàng ở đây vậy?!

Chiến Trạm ngẩng đầu nhìn, thấy một con quái thú giống như hổ mà cũng giống như voi đứng trên thác nước, gầm thét dữ dội.

Voi Xích Túc Hổ Văn?! (Xích Túc Hổ Văn: chân trần vằn hổ)

Chết tiệt.

Hàn Phi Tà!

Chiến Trạm lấy ra Huyền Linh Đan đặt ở bờ đầm, kéo lê cái chân bị thương lao xuống nước, cố gắng bơi về phía bóng đen đang rơi xuống. Nhưng y đã đánh giá thấp mức độ cản trở của cái chân bị thương trong nước, cơ thể vừa vào nước, tay còn chưa kịp khua thì người đã chìm thẳng xuống.

Ục!

Y giãy giụa dữ dội.

Thác nước đổ xuống từ ba nghìn thước, như dải ngân hà rơi xuống từ chín tầng trời!

Xuất sư chưa thành đã bỏ mạng, trường sử anh hùng lệ đẫm đầy vạt áo!

Mẹ hiền tay cầm kim chỉ, may áo con đi xa.

Hận thay bao năm ép chỉ vàng, làm áo cưới cho người khác!

...

Tại sao đến khi sắp chết y mới phát hiện mình học văn cũng không tệ?

Chiến Trạm vừa ho vừa ảo não.

...

Ho?

Chiến Trạm ngơ ngác nhìn quanh. Mặt nước đầm chỉ xấp xỉ ngực y, những giọt nước lớn nhỏ không ngừng bắn lên mặt y, như đang cười nhạo y ngốc nghếch. Y không dám thẫn thờ, cầm gậy ở bờ đầm khuấy nước, rồi chống gậy lội nước đi.

Đi khoảng năm sáu bước, gậy cuối cùng cũng chạm phải một vật mềm mại, y đang định rút gậy lại thì cảm thấy gậy bị kéo mạnh, kéo cả người y vào nước.

Chết tiệt!

Chiến Trạm ngã vào nước cùng lúc nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Hàn Bá tiền kỳ còn được gọi là Hàn Tiểu Cường, dù bị thương thế nào cũng có thể nói chuyện, nhảy nhót, bản thân mình lo lắng thừa.

Quả nhiên, Hàn Phi Tà ngồi nhắm mắt trong nước, tay trái nắm lấy đầu gậy kia, khi kéo y lại thì mới bất ngờ mở mắt, đôi mắt sắc lạnh ánh lên ý định gϊếŧ chóc mãnh liệt, tay phải không nghĩ ngợi rút dao nhắm vào cổ họng Chiến Trạm chém tới!

Quá là vong ân bội nghĩa!

Bản năng sinh tồn khiến tốc độ và phản ứng của Chiến Trạm phát huy đến cực điểm. Y vừa thả cây gậy ra, vừa dùng hai tay nắm lấy cổ tay của Hàn Phi Tà đang vung dao tới. Khoảnh khắc ba bàn tay giao nhau, y phát hiện sức lực của Hàn Phi Tà không mạnh như tưởng tượng, thậm chí có thể gọi là... mềm yếu?

Y dễ dàng lấy dao ra, quay đầu nhìn lại Hàn Phi Tà, phát hiện hắn ta bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.

Máu tan trong nước, Chiến Trạm bất cẩn nuốt phải một chút, suýt chút nữa thì buồn nôn mà ói ra.

Người ta là khạc đờm xuống đất, còn ngươi là khạc máu xuống đầm, thật là không tiếc công sức vì sự nghiệp ô nhiễm môi trường.

Chiến Trạm vừa nghĩ vừa đến đỡ hắn, Hàn Phi Tà không động đậy, mặc cho y tùy ý sắp xếp.

Hai người lao lên khỏi mặt nước. Chiến Trạm gào lên: "Huynh muốn chết à?"

Hàn Phi Tà lặng lẽ nhìn miệng y mở ra rồi đóng lại.

Tiếng thác nước khổng lồ đã che lấp hết mọi âm thanh không hài hòa.

Chiến Trạm giận dữ chửi một lúc, rồi vừa nửa ôm nửa kéo Hàn Phi Tà lên bờ, làm xong mọi việc, y cũng gần như kiệt sức.

Y không biết rằng Hàn Phi Tà đang ở ranh giới của tẩu hỏa nhập ma.

Theo nguyên tác, Hàn Phi Tà rơi từ thác nước vào đầm lạnh, toàn thân khí kiếm hỏa dương bị khí lạnh áp chế, phản kháng hết sức, khai thông hai mạch Nhâm Đốc. Chiến Trạm dùng gậy chọc vào hắn đúng lúc hắn đang đột phá, bị y phá hoại - hoặc nói là cứu giúp, khí kiếm hỏa dương đảo ngược, tán loạn khắp các kinh mạch trong cơ thể, gần như tái hiện ác mộng hắn từng trải qua khi ăn ma tinh của ma sư Diệm Văn!

May mà Chiến Trạm nhanh chóng phát hiện ra hắn không ổn - cánh tay Hàn Phi Tà dán vào y càng lúc càng nóng, gần như muốn nướng chín y.

"Ê, huynh không sao chứ? Đừng dọa tôi!" Chiến Trạm ngồi dậy, đưa tay chạm vào mặt hắn.

Hàn Phi Tà cố gắng giữ ý thức tỉnh táo, ánh mắt gần như muốn lăng trì y.

Chiến Trạm nói: "Có cần tôi thả huynh lại xuống nước không?" Nước có thể hạ nhiệt mà?

Hàn Phi Tà im lặng.

Chiến Trạm nghĩ hắn có lẽ không cử động được, nên nói: "Được thì chớp mắt một lần, không được thì chớp hai lần."

Hàn Phi Tà chớp mắt ba lần.

...

Khỉ thật, ai đã dạy toán cho đứa trẻ này?

Chiến Trạm cắn răng, lấy ra Huyền Linh Đan, nhét vào miệng Hàn Phi Tà.

Đồng tử của Hàn Phi Tà co lại trong chốc lát, ánh sáng trong mắt hắn như kim châm, đâm thẳng vào mắt Chiến Trạm.

Nhưng bộ dạng của hắn thực sự quá thê thảm, mắt mở to cũng giống như chó rơi xuống nước, Chiến Trạm không còn cảm giác sợ hãi như trước, mà vỗ nhẹ vào má hắn nói: "Huynh nghĩ ai cũng như huynh không phân biệt đúng sai sao?"

Lúc này Huyền Linh Đan đã tan trong miệng Hàn Phi Tà. Ánh mắt hận thù và sát khí trong mắt hắn dần chuyển thành kinh ngạc và nghi hoặc.

Chiến Trạm không buồn nhìn hắn thay đổi sắc mặt, nằm sang một bên, đầu gối lên tay nghĩ ngợi. Trải qua hàng loạt biến cố, y đã cảm thấy chán ngán với thế giới này. Nếu như cuối cùng Hàn Tiểu Cường không thể chịu đựng được mà chết, thì y cũng tuyệt vọng hoàn toàn. Kim Khiêm nói đúng, với tính cách này, dù có gia thế tốt đến mấy cũng vô ích. Buồn cười là khi đọc sách, y còn ra sức chê bai Hàn Phi Tà chỗ này không đủ dứt khoát, chỗ kia không đủ quyết liệt.

Nhưng Số Một đến Số Tám và Kim Khiêm không thể hy sinh vô ích.

Y nhất định sẽ làm mọi cách để trở về Chiến gia, kể lại mọi chuyện, bao gồm cả phần tiên đoán, cho Vân Vụ Y biết. Còn họ có thể thoát khỏi tai họa hay không, hoặc biết rồi sẽ nhìn nhận y thế nào, y không muốn nghĩ nữa.

Là một độc giả... y đã cố gắng hết sức.

Khỉ thật. Tác giả đó thật hiểm độc, không viết rõ ràng trong phần văn án rằng: Đọc văn có nguy hiểm, tự mua bảo hiểm! Cũng không biết sau khi y rơi xuống sẽ ra sao, cơ thể còn không, chết có đẹp hay không. Dù y không có người thân, chỉ có vài người bạn ăn nhậu, nhưng nếu chuyện này lên báo, y vẫn hy vọng thứ mọi người nhìn thấy là khuôn mặt chưa bị đập bẹp của y.

Nghĩ đông, nghĩ tây, nghĩ tốt, nghĩ xấu, tâm trạng của y dần thoải mái, có chút cảm giác như người sắp chết mọi suy nghĩ đều trống rỗng, cuối cùng y gục đầu ngủ thϊếp đi.

Hàn Phi Tà thoát khỏi sự phản phệ loạn xạ của khí kiếm hỏa dương, thứ nghe thấy là tiếng ngáy vang trời.

"……"

Hắn đứng dậy đi đến bên Chiến Trạm, cúi xuống, nhìn cái chân được buộc vào cành cây xiêu vẹo của y, đưa tay vào ngực áo y, chạm vào một mớ ngân phiếu bị ướt, một gói nhỏ vàng miếng, vài thỏi bạc... cuối cùng là một tấm lệnh bài to bằng nửa bàn tay, có khắc ba chữ Quân Thần Phủ.

Hàn Phi Tà nhíu mày, lật mặt Chiến Trạm sang bên kia.

"Bốp", Chiến Trạm không kiên nhẫn đập tay hắn ra, ngừng ngáy, miệng lẩm bẩm gì đó.

Hàn Phi Tà không để tâm, đặt mọi thứ trở lại ngực áo của y.

Chiến Trạm đột nhiên bật dậy, "Biến mẹ ngươi đi!"

Hàn Phi Tà: "……"

Chiến Trạm ngây ngốc nhìn thác nước, cuối cùng thoát ra khỏi ký ức nhảy lầu, chậm rãi quay đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt nói: "Huynh không sao chứ?"

Hàn Phi Tà nói: "Tại sao cứu ta?"

Chiến Trạm nói: "Bốn bể là anh em."

"Ta còn cho ngươi uống thuốc độc."

Chiến Trạm đau đầu, cũng không muốn ôm đùi nữa, bèn nói: "Đúng vậy, tôi sợ huynh chết rồi không ai giải độc cho tôi."

"Ngươi không lục lọi đồ của ta sao biết ta không mang theo giải dược?"

"Không nghĩ đến."

Hàn Phi Tà nhìn y một cái, quay lưng bỏ đi.

...

Khỉ thật!

Chiến Trạm mắt trợn tròn! Người gì vậy? Mình không tính toán, đem thứ bảo mệnh cho hắn, không cầu công, vậy mà hắn vỗ mông bỏ đi. Nói một câu "Cảm ơn, xin lỗi" khó đến thế sao?

Một lúc sau, Hàn Phi Tà lại quay trở lại trước ánh mắt kinh ngạc của Chiến Trạm, đặt hai tấm ván gỗ xuống đất, tháo dây buộc tóc ở chân y ra, dùng ván gỗ cố định lại.

Chiến Trạm: "……"

Hàn Phi Tà nói: "Còn chỗ nào bị thương nữa?"

Đây là đã ôm được đùi lớn?

Chiến Trạm không tin nổi nhìn hắn.

Hàn Phi Tà không kiên nhẫn nhướng mày nói: "Không có thì ta đi đây."

"Có có có." Chiến Trạm lập tức cởϊ áσ, chỉ vào những vết thương lớn nhỏ trên người như muốn khoe công lao, "Nhìn này, đây đây đây đây đây và đây nữa..."

Hàn Phi Tà nói: "Đó là muỗi đốt à?"

Chiến Trạm nói: "Đốt tôi rất đau!"

Hàn Phi Tà: "Ta đi hái thuốc, ngươi ngồi đây đợi."

"Huynh đệ, trông cậy vào huynh!" Chiến Trạm nắm tay hắn, mắt rưng rưng nói. Thật là: Hàn Bá ngược ta trăm ngàn lần, từ tâm đến khẩu không dám oán, đến khi vạn niệm tiêu tan ngủ một giấc, qua cửa ải mà chẳng rõ lý do.

Hàn Phi Tà dùng lực rút tay phải khỏi tay y, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là lễ đáp lễ."

Chiến Trạm kêu lên: "Không giống nhau! Tôi là trong lúc sống chết chọn lấy hy vọng sống để lại cho huynh."

Hàn Phi Tà nghiến răng nói: "Ta hiện tại thế này là do ai hại?"

Chiến Trạm nói: "Voi Xích Túc Hổ Văn!"

Hàn Phi Tà nhìn y chằm chằm.

"Tôi nhìn thấy, nó ném huynh xuống."

"… Sao ngươi đến đây?"

"... Bắt ma thú." Chiến Trạm nhớ lại lần trước hắn không chỉ không tin, còn cho y ăn "thuốc độc", liền vội bổ sung, "Bắt về để kiếm mặt mũi!"

Hàn Phi Tà nhìn khuôn mặt heo của y, gật đầu tán đồng: "Ngươi kiếm được nhiều thật."

Chiến Trạm: "..."

“Ngươi đến trấn Ma Bà làm gì?”

Chiến Trạm thành thật nói: “Tôi đến để bắt ma thú.”