Chương 10: Tình huống quen thuộc (9)

Cả nhóm lặng lẽ đi ra khỏi khu vực khoảng năm sáu trăm mét, Kim Khiêm mới thấp giọng nói: “Tiểu công gia, ngài phải nhớ rằng, trên đời này có những người mà phủ Quân Thần cũng không dám đắc tội, và Bạch Mộng Sơn là một trong những tồn tại đỉnh cao đó.”

Bạch Mộng Sơn đã xuất hiện trong một phần tư đầu của "Tuyệt Thế Kiếm Tà", Chiến Trạm biết chủ nhân của Bạch Mộng Sơn gọi là Bạch Mộng Chủ, là một trong sáu đại kiếm thánh mạnh nhất hiện nay, lập ra một trường dự bị gọi là Bạch Mộng Học Viện, chuyên chọn những học sinh có tư chất tốt để thu nhận làm đệ tử chính thức. Có một cô gái được chọn làm đệ tử thân truyền của Bạch Mộng Chủ, người này từng để ý đến Hàn Phi Tà. Nhưng Chiến Trạm không rõ lắm về cách hành xử và giá trị quan của họ, nên lập tức nắm lấy cơ hội hỏi: “Rất lợi hại sao?”

Kim Khiêm đáp: “Thần Kiếm Đại Lục đã hơn hai trăm năm không xuất hiện kiếm thần, người mạnh nhất hiện nay chính là kiếm thánh. Chủ nhân Bạch Mộng Sơn là một trong số đó.”

Chiến Trạm giả vờ kinh ngạc, “Vậy không phải rất lợi hại sao?”

Kim Khiêm ngẩng đầu thở dài, trong mắt vừa có sự ngưỡng mộ sùng bái lại có vài phần thất vọng chán nản, “Đối với những người phàm tục như chúng ta, hắn chính là thiên thần tối cao!”

Chiến Trạm: “…” Xin hãy trả lời câu hỏi một cách thực tế, những mô tả sến súa này có thể thì tiết kiệm đi.

Kim Khiêm nói: “Hắn lập ra một Bạch Mộng Học Viện, chuyên thu nhận những đứa trẻ nam nữ dưới mười tuổi, được học viện cẩn thận đào tạo năm sáu năm, sau đó chọn những học sinh có tư chất xuất chúng gửi tới Bạch Mộng Sơn, do chủ nhân Bạch Mộng Sơn và các đại trưởng lão thu nhận làm đệ tử thân truyền.”

“Còn không mau đi! Ở đây lằng nhằng làm gì?”

Từ hướng họ đến vang lên một tiếng quát lớn, khiến mọi người giật mình, không dám nấn ná nữa, vội vã lên đường. Cho đến khi trời gần sáng, Chiến Trạm không chịu nổi sự xóc nảy trên lưng Số Hai, kiên quyết đòi xuống, họ mới tạm nghỉ ngơi.

Số Tám nói: “Họ có tai dài đến đâu cũng không thể nghe thấy ở đây chứ?”

Số Một đến Số Bảy đồng loạt lườm y.

Kim Khiêm khẽ ho một tiếng, “Mọi người không cần căng thẳng quá, chỗ này chắc không sao.”

Chiến Trạm xoa bụng, rón rén đến gần Kim Khiêm thì thầm: “Bạch Mộng Học Viện tốt như vậy, ta có thiên phú cao, sao cha ta không gửi ta đến đó?”

Kim Khiêm kinh ngạc quay đầu lại, “Cậu muốn đến Bạch Mộng Học Viện sao?”

Số Một đến Số Tám đồng loạt nhìn sang.

Chiến Trạm không biết mình nói sai chỗ nào, lấp lửng nói: “Ta chỉ hỏi vậy thôi.”

Kim Khiêm nói: “Anh trai cậu là Xích Diễm của Thất Tinh Đế Quang, nếu cậu thực sự muốn học hành, cũng nên đến Đế Quang mới phải.”

Thất Tinh Đế Quang?

Chiến Trạm mơ hồ có chút ấn tượng, hình như phần lớn trong Thất Tinh là những người thừa kế của năm đại gia tộc, có nhắc đến trong sách nhưng không chi tiết. Điều này giải thích tại sao khi y muốn đi học, Vân Vụ Y lập tức khuyên hắn đi Đế Quang.

Kim Khiêm nói thêm: “Trong bốn học viện, chỉ có Đế Quang thuộc Đế quốc Đằng Vân, ba học viện khác giữ thái độ trung lập trong cuộc tranh chấp giữa Đằng Vân và Đế quốc Tử Khí, nếu cậu vào ba học viện này, sau này có thể sẽ phải từ bỏ gia nghiệp.”

Chiến Trạm nói: “Không đến mức nghiêm trọng vậy chứ?”

“Tất nhiên, nếu cậu trở thành người thừa kế của chủ nhân Bạch Mộng Sơn thì lại khác.” Kim Khiêm dừng lại một chút, không nhịn được cười, có lẽ cảm thấy mình quá viển vông.

Chiến Trạm: “…” Y cảm thấy mục tiêu này cũng không tệ.

“Mọi người mau nhìn kìa!” Giọng la hét của Số Tám thu hút sự chú ý của mọi người lên bầu trời.

Qua khe hở của những tán lá dày đặc, một phần tư bầu trời bị tầng mây màu cam dày đặc phủ kín, rừng cây như bị đè bẹp, thấp thoáng ẩn mình dưới làn sương mù. Ánh sáng trắng lóe lên trong mây, mảnh như sợi tóc, nhanh chóng chìm vào trong mây không thấy.

Kim Khiêm nói: “Bạch Mộng Sơn gặp kẻ địch mạnh rồi!”

Số Năm cười nhạo: “Ha ha, lần này họ làm sao bảo đối phương đi đi được?”

Những người khác đều im lặng.

Số Năm ngẫm lại, câu này cuối cùng vẫn là tự giễu, bẽn lẽn im miệng.

Chiến Trạm nhìn chằm chằm vào dị tượng, trong lòng không ngừng thắc mắc: Theo cốt truyện gốc, Hàn Phi Tà gặp phải ma thú bậc tám đỉnh cấp voi Xích Túc Hổ Văn trong Rừng ma Hoàn Hồn, bị truy đuổi mà rơi xuống thác nước trọng thương, nhờ đó mà thông được hai mạch Nhâm Đốc. Từ đầu đến cuối không hề đề cập đến Bạch Mộng Sơn. Hơn nữa, ma thú đỉnh cấp bậc tám tuy lợi hại, nhưng so với con người chỉ ở mức kiếm chủ kiếm quân, sao có thể ép Bạch Mộng Sơn chật vật đến mức này? Chẳng lẽ là trong khi Hàn Phi Tà ở tuyến cốt truyện chính, Rừng ma Hoàn Hồn còn xảy ra chuyện khác?

“Cẩn thận!” Kim Khiêm đột nhiên hô lên.

Chiến Trạm còn đang lơ ngơ, đã bị một lực mạnh mẽ đánh văng ra!

Khoảnh khắc cơ thể chạm đất, y nghe rõ tiếng xương mình kêu rắc!

Thật moá nó đau!

Chiến Trạm lăn lộn trên đất hai vòng, ôm lấy cẳng chân, khóc lóc thảm thiết.

Nhưng Kim Khiêm và những người khác đã không còn quan tâm nổi y nữa. Kim Khiêm cùng từ Số Một đến Số Tám đang vây công một con ma thú không biết từ đâu xuất hiện. Con ma thú này hình dáng giống như một con nai trưởng thành không có sừng, toàn thân đầy những hình vẽ mây lành màu sắc sặc sỡ, đôi mắt đỏ rực gần như tím, tràn đầy sát ý.

“Đây có phải là con thú Cát Tường Mây Ngũ Sắc mà lão hoàng đế từng phái lão nguyên soái tìm kiếm không?” Số Bảy luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Kim Khiêm và Số Một, Số Hai đang chịu đựng hầu hết các đòn tấn công trực diện từ con thú Cát Tường, nói một cách khó khăn, “Chắc là …không sai!”

Số Năm hét lên: “Thứ này không phải nên ở trong Vạn Vạn Thú Giới sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Số Ba nói: “Đừng quan tâm nó xuất hiện thế nào, trước hết hãy đánh lui nó đã!”

Số Năm cười khổ: “Thứ này là ma thú bậc tám đấy.”

Ma thú bậc tám tương đương với kiếm chủ kiếm quân của con người. So với Kim Khiêm mạnh nhất trong số họ, còn cao hơn hai đến ba cấp, hoàn toàn không có khả năng thắng.

Số Một nghiến răng, tay phải đập vào ngực, miệng mở ra, phun ra một luồng kiếm khí, nhắm thẳng vào mắt con thú Cát Tường. Đây là nguyên khí của cơ thể hắn, phun ra một luồng cần nhiều năm để luyện lại. Mặc dù cấp độ chênh lệch rất nhiều so với thú Cát Tường, nhưng ít nhiều cũng gây chút phiền toái.

Quả nhiên, thú Cát Tường cảm thấy nguy hiểm, chân sau nhảy vọt lên, linh hoạt né tránh.

Số Một nhân cơ hội đẩy Kim Khiêm ra khỏi vòng chiến, “Ngài đưa tiểu công gia đi đi.”

Kim Khiêm không do dự, nhanh chóng nhảy ra khỏi chiến trường, bế lấy Chiến Trạm đau đến gần như ngất xỉu chạy về phía bên kia của rừng.

Chiến Trạm ngẩng đầu, hơi thích nghi với cơn đau, nhếch khoé miệng hỏi: “Bọn họ thì sao?”

Kim Khiêm kinh ngạc nhìn y một cái, “Nhiệm vụ của họ là bảo vệ cậu.”

Vậy nên, hy sinh tính mạng cũng không sao?

Chiến Trạm im lặng. Xem trong sách, nhân vật chính gϊếŧ chóc quyết đoán, các nhân vật phụ tàn nhẫn là một chuyện, nhưng khi chứng kiến cảnh sống chết chia lìa bên cạnh mình lại là chuyện khác. Đặc biệt là những người bạn vừa ngồi ăn cùng mình.

Kim Khiêm nhìn thẳng phía trước, không ngừng bước chân, miệng thở dài nhẹ không thể nghe thấy, “Tiểu công gia, khi cậu trở về Thiên Đô, hãy nhờ công chúa đưa cậu đến Đế quốc Tử Khí.”

“…” Chiến Trạm đột nhiên không cảm thấy đau chân nữa, vì quá kinh ngạc, “Mẹ ta không phải là công chúa của Đế quốc Đằng Vân sao?” Nhà họ chẳng lẽ là gián điệp của Đế quốc Tử Khí? Điều này có thể giải thích tại sao hoàng đế không ưa họ.

“Hãy giấu tên, bất kể Đế quốc Đằng Vân xảy ra chuyện gì, cũng đừng quay lại.”

Chiến Trạm im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Mẹ lại có rồi à?”

“…”

“Ngươi ôm chặt quá.”

“…”

“Câu hỏi vừa rồi ta hỏi nghiêm túc đấy.”

“…”

“Ngươi lại ôm chặt hơn rồi.”

“Không có.” Sao nghe như đang nghiến răng nghiến lợi vậy.

Chiến Trạm nói: “Vậy, ngoài ta ra còn ai có thể kế thừa nhà họ Chiến?”

Kim Khiêm sững sờ, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh, nhưng chưa kịp để Chiến Trạm nhìn rõ đã biến mất.

“Ngươi không thích hợp.”

Chiến Trạm chán nản nói: “Quá muộn rồi sao?”

“Người thừa kế của phủ Quân Thần có thể không có kiếm khí, nhưng không thể không có chiến hồn.”

Chiến Trạm: “…” Chiến hồn là gì? Giải thích cho ta cái danh từ này đi.

Kim Khiêm giải thích: “Chiến hồn chính là tinh thần chiến đấu của nhà họ Chiến, là tính cách chảy trong máu của nhà họ Chiến, là khí phách của nhà họ Chiến! Khi chiến thì chiến, khi lui thì lui, khi sống thì sống, khi chết thì chết! Cậu tính tình lười biếng lại do dự, không biết lập uy phục người, cũng không biết mua chuộc lòng người, làm sao có thể đứng vững trong quân đội? Phủ Quân Thần xuất thân từ quân đội, cậu luyện tập không đủ, không thể ra chiến trường gϊếŧ địch lập công, lại không biết binh pháp, không thể chỉ huy binh mã tác chiến, dù cho cậu có dựa vào uy danh của cha, cậu cũng khó mà mượn thế hù dọa người khác.”

Chiến Trạm cứng họng. Xem trong sách, nhân vật chính bá khí tỏa ra bốn phía, trong lòng y cũng từng ảo tưởng về điều này. Nhưng đến lúc đối diện, y phát hiện mình biểu hiện khác xa với tưởng tượng. Kim Khiêm nói không sai. Y biểu hiện quá khác so với người thừa kế phủ Quân Thần, có lẽ Chiến Trạm thực sự còn thể hiện tốt hơn y, ít nhất Chiến Trạm dám gánh vác, dám gϊếŧ người, dám ngang nhiên ngạo mạn ở Thiên Đô.

Kim Khiêm nói: “Cậu đưa tay vào trong ngực ta.”

Chiến Trạm trợn to mắt: “Hả?”

“Mau lên!”

Chiến Trạm vừa đưa tay vào, vừa dò hỏi: “Ngươi muốn gãi chỗ nào?”

“…” Kim Khiêm nghiến răng nói, “Đừng gãi bậy! Phía dưới bên trái có một cái lọ, ngươi lấy ra!”

Chiến Trạm lấy ra.

Kim Khiêm nói: “Đây là Huyền Linh Đan. Chỉ cần không phải cận kề cái chết, mọi vết thương đều có thể chữa trị.”

“Gãy xương cũng được?”

“Cậu thử xem sẽ biết.”

Chiến Trạm nhìn thấy vai hắn đang chảy máu, định đưa đan dược cho hắn, “Ngươi ăn đi.”

“Đừng động!”

“Hả?” Hắn vừa nói một chữ, cơ thể đã bị Kim Khiêm ném đi.

“Chạy đi!” Kim Khiêm dùng hết sức hét lớn.

Chiến Trạm rơi xuống đất lăn một vòng, vừa đứng lên đã thấy Kim Khiêm bị một bóng dáng to lớn hất văng ra.

“Kim tiên sinh!” Y vịn vào thân cây đứng lên, chưa kịp bước một bước đã thấy bóng dáng to lớn đó quay lại, hóa ra là một con thú Cát Tường còn to gấp đôi con thú Cát Tường trước đó!

Chiến hồn chính là tinh thần chiến đấu của nhà họ Chiến, là tính cách chảy trong máu của nhà họ Chiến, là khí phách của nhà họ Chiến! Khi chiến thì chiến, khi lui thì lui, khi sống thì sống, khi chết thì chết!

Lời như vẫn còn vang vọng bên tai.

Mắt Chiến Trạm đỏ ngầu, buộc mình quay đầu, kéo lê chân bị gãy, tập tễnh chạy vào sâu trong rừng.

Con thú Cát Tường to lớn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Chiến Trạm cho đến khi hoàn toàn biến mất, mới vẫy đuôi, chạy về hướng họ vừa đến.

Chiến Trạm không biết mình đã chạy bao lâu, cơ thể hoàn toàn tê liệt, chỉ có vị đắng trong miệng là thật. Từ Số Một đến Số Tám từng khuôn mặt lướt qua trước mắt y, cuối cùng là Kim Khiêm, ánh mắt sáng tối đan xen. Y quỵ xuống, nằm trên đất, vai run lên, rõ ràng đang khóc, nhưng không phát ra âm thanh.

Y khóc không thành tiếng một lúc, rồi chống tay từ từ đứng dậy. Huyền Linh Đan vẫn còn trong ngực, nhưng trừ khi vạn bất đắc dĩ, y tuyệt đối không thể dùng, vì đó là bảo vật cuối cùng cứu mạng y.

Y ngẩng đầu, mặt nửa ướt bị gió lạnh thổi qua, vừa mát mẻ vừa đau nhói.

Phía xa xa, tiếng nước chảy ầm ầm vang lên trong tai.