Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 50

« Chương Trước
[Cấp tốc đưa tin —! Thái tử gia tới!]

[Tới để kế thừa ngôi vị hoàng đế sao?]

[Còn chưa tới lúc đăng cơ, rốt cuộc ông Lâm vẫn đang ở thời kỳ sung sức và vẫn có thể chiến đấu.]

[Khi nào thì thái tử gia mới đăng cơ, tôi nhìn chán lão hoàng đế rồi!]

“...”

Lâm Trí Minh lén xem cuộc trò chuyện ẩn danh giữa các nhân viên trong công ty, bị hai chữ “Ông Lâm” đả kích đến thương tích đầy mình.

Ông đi soi gương nhìn kỹ khuôn mặt của mình, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt, vẫn đẹp trai như trước, một khuôn mặt đẹp trai như vậy có thể nhìn chán sao? Tính thẩm mỹ của các bạn trẻ hiện nay bị gì vậy?

“Vợ à.” Ông ai oán quay đầu lại nhìn về phía Triệu Vân Kỳ đang ngồi một bên lật xem tập bản đồ thiết kế bố trí địa điểm tổ chức tiệc cưới: “Anh già rồi sao?”

Triệu Vân Kỳ lười nhấc mi: “Viết lời mời hôn lễ chưa?”

Lâm Trí Minh: “… Chưa.”

Bà Triệu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ông như đang nói “Thiệp mời còn chưa viết, vậy anh ở đây có ích gì”, bà nói: “Sao còn chưa viết?”

Nhắc tới việc này, Lâm Trí Minh càng buồn bực: “Em muốn anh viết như thế nào, hoan nghênh mọi người tới tham gia hôn lễ của con trai lớn và con trai nhỏ nhà chúng tôi? Nghe không giống thiệp mời đám cưới, mà như là thiệp mời vào bệnh viện tâm thần.”

“Tiểu Ngộ còn chưa vào sổ hộ khẩu nhà chúng ta đâu, đừng nói nhảm.” Bà Triệu bình tĩnh nói, “Anh đã một bó tuổi, còn có thể nói chuyện cười, không tệ, anh có một tâm hồn rất trẻ đấy.”

“…”

Lâm tổng ôm trái tim thủy tinh vụn vỡ, lặng lẽ click vào trang web tìm kiếm các mẫu viết thiệp mời đám cưới.

“Tôi dẫn cô đến văn phòng của tiểu Lâm tổng trước, cô vừa tới công ty, có gì không hiểu nhất định phải học hỏi, đặc biệt nếu cô là trợ lý của tiểu Lâm tổng, cô cần có yêu cầu cao hơn với bản thân.” Sherry vừa lật văn kiện, vừa nói với người mới: “Tiểu Lâm tổng không hung dữ, nhưng bí thư của anh ấy rất hung dữ, cô nên chú ý đừng chọc tức cậu ta.”

Người mới nơm nớp lo sợ, càng nghe càng nhát gan: “Rất hung dữ là hung dữ đến mức nào?”

Sherry nghĩ nghĩ, khép tài liệu lại: “Không sao đâu, cô không cần phải sợ, miễn là trong lúc đi làm cô không nhìn chằm chằm vào tiểu Lâm tổng thì bí thư Giang sẽ không quan tâm.”

Người mới: “…”

Cô cảm thấy lời nói của Sherry có vấn đề, nhân viên nào lại rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào cấp trên của mình? Nếu có nhìn chằm chằm thì phần lớn đều là đang bày mưu tính kế làm thế nào để ám sát cấp trên ngu ngốc của mình.

Cửa thang máy mở ra, Sherry vừa nhấc đầu, sững sờ.

Người mới tò mò liếc cô ấy một cái rồi nhìn hai người trong thang máy, trong đó có một người còn đang nắm cà vạt của người kia, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt ra: “Không được đánh nhau trong thang máy.”

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn qua, người mới sửng sốt, giây tiếp theo, mặt cô nóng bừng không kiểm soát được, nóng đến mức cô không khỏi hoài nghi máy điều hòa trung ương trong công ty có phải bị người ta đổi thành chế độ nóng hay không.

“Đúng, không đánh nhau.” Người thanh niên khiến cô mặt đỏ tim đập kia bật cười, khóe mắt hơi cong, như thể có một vầng trăng ẩn nấp trong đôi mắt đó. Anh mở miệng, ngữ điệu ôn hòa mang theo ý cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Sherry quyết đoán ấn nút đóng cửa: “Tiểu Lâm tổng, bí thư Giang, lát gặp lại.”

Người mới còn đang mơ hồ, nghe câu nói này, thoáng chốc tỉnh táo lại.

Thì ra hai người bọn họ là tiểu Lâm tổng và bí thư Giang trong lời đồn… Vậy lời nhắc nhở của Sherry cũng đột nhiên trở nên dễ hiểu, đối mặt với một cấp trên đẹp trai như vậy, muốn không nhìn chằm chằm cũng khó.

Cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi đỏ mặt lần nữa, nhanh chóng xoa xoa mặt.

“Nghe thấy không, không được đánh nhau trong thang máy.” Lâm Kiến Tịch hơi mỉm cười, nâng tay đặt lên tay Giang Ngộ, ngữ khí trêu chọc: “Em mà động tay động chân nữa, anh sẽ gọi bảo vệ đến.”

Giang Ngộ siết chặt cà vạt của anh, nghiêm túc làm cho cà vạt xộc xệch, rồi thắt lại: “Nếu em không làm gì đó thì hơi có lỗi với lời này của anh nhỉ?”

“Vậy phải xem em muốn làm gì.” Đại thiếu gia sớm đã miễn nhiễm với những lời lẽ không đứng đắn của cậu, thong thả nói, “Trong công ty cấm tiếp xúc thân mật, nhưng nắm tay thì vẫn được.”

Giang Ngộ không chút do dự nắm lấy tay anh, “Trong công ty cũng cấm người đã kết hôn yêu đương sao?”

“Còn chưa kết hôn.” Lâm thiếu gia không hổ là người sắp nhận chức vụ chủ công ty, thái độ vô cùng nghiêm túc: “Sao em vội vã muốn làm người đã kết hôn thế, em muốn gả cho anh đến vậy sao?”

“Muốn.” Liên quan đến nhân sinh đại sự, Giang Ngộ cảm thấy cần thiết nhấn mạnh thêm một lần, mặc dù cậu đã nói rất nhiều lần: “Chờ không nổi.”

Lâm Kiến Tịch cười một tiếng, trước khi cửa thang máy mở ra, anh thu hồi bàn tay đang sờ mặt cậu: “Ừm, chờ một chút, anh sẽ sớm cưới em thôi.”

“Đinh” Cửa mở ra, hai người đồng loạt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng đi vào văn phòng.

Hạng mục công viên trò chơi đã kết thúc, trong hai năm qua Lâm Trí Minh lần lượt giao cho họ những dự án khác nhau, một nửa là vì kiểm tra năng lực của bọn họ, một nửa là vì bồi dưỡng bọn họ trở thành người tiếp quản công ty trong tương lai.

Thành quả tất nhiên không cần phải nói, với sự hoàn thành xuất sắc của bọn họ, Lâm Trí Minh cảm thấy chờ bọn họ tốt nghiệp xong, trực tiếp giao công ty cho bọn họ cũng không thành vấn đề.

“Sao các con lại đến lúc này?” Nhìn thấy bóng dáng của hai người, Lâm Trí Minh vội vàng ném chiếc gương vào ngăn kéo, thu nhỏ trang web.

“?”Lâm Kiến Tịch khó hiểu: “Tụi con không thể đến vào lúc này sao?”

“Không phải.” Lâm Trí Minh lắc đầu: “Các con tới đúng lúc lắm, có hạng mục vừa định giao cho các con.”

Một nhà bốn người nói xong công việc kinh doanh. Bắt đầu nói về việc nhà.

“Lâm Lâm, Tiểu Ngộ, các con đã nghĩ sẽ mời ai đến dự hôn lễ chưa?” Triệu Vân Kỳ nói: “Nghĩ kỹ rồi thì gửi danh sách cho ba của các con, để ông ấy viết thiệp mời.”

“Các con đã chọn địa điểm cử hành hôn lễ chưa? Các con có thể chọn bất cứ nơi nào mà các con muốn, chọn xong rồi thì nói cho ba.” Lâm Trí Minh bổ sung: “Các con muốn kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, ba mẹ cũng không có ý kiến, không thể lấy được giấy đăng ký kết hôn, vậy hôn lễ nhất định không được qua loa, nhất định phải long trọng, càng long trọng càng náo nhiệt càng tốt.”

Hai người: “…”

Nghe như lễ khai trương khách sạn.

“À, dạ.” Hai người không nói gì thêm, dáng ngồi còn ngoan hơn học sinh tiểu học: “Đều nghe ba mẹ.”

“Nghe ba mẹ để làm gì, đây là hôn lễ của các con.” Triệu Vân Kỳ cười ném cuốn tạp chí trên tay: “Đừng nghe ba con, ông ấy lớn tuổi, đầu óc hồ đồ.”

Lâm Trí Minh liếc bà một cái, yên lặng xoay người.

“Không, đề nghị của ba cũng rất tốt.” Lâm Kiến Tịch chu đáo sửa lại trái tim thủy tinh của ông Lâm: “Hôn lễ đương nhiên phải náo nhiệt rồi.”

Giang Ngộ trái lương tâm gật đầu, ngữ khí thành khẩn: “Đúng vậy.”

Bà Triệu giận: “Đúng cái gì mà đúng, con chỉ biết nghe anh con nói!”

Giang Ngộ: “…”

“Đúng rồi mẹ, hôm nay hai người về nhà cùng tụi con đi.” Lâm Kiến Tịch cười nói sang chuyện khác: “Muốn ăn một bữa cơm với ba mẹ.”

“Được.” Triệu Vân Kỳ nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ: “Xem thời tiết hôm nay, ước chừng trời sẽ mưa.”

“Không biết.” Lâm Kiến Tịch cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Có lẽ vậy.”

Buổi tối trời bất ngờ đổ mưa, mưa càng lúc càng lớn, màn mưa bao phủ cả thành phố.

Màn sương mù dày đặc bao trùm, dần dần làm mờ đường nét của những tòa nhà phía xa.

“Hôm nay mưa lớn thật.” Dì Vương nhìn ra ngoài vài lần, cảm thán: “Là trận mưa lớn nhất năm nay.”

“Đúng.” Lâm Kiến Tịch đáp một câu: “Dì Vương, đến dì ra bài.”

“Nhanh vậy.” Dì Vương cũng không nhìn nhiều, dù sao mưa cũng không có gì lạ. Bà thu hồi tầm mắt, nhìn bài trong tay, nhíu mày: “Người trẻ tuổi các con đầu óc nhanh nhạy.”

“Tụi em cũng không còn trẻ.” Triệu Vân Kỳ cười nói: “Chỉ chớp mắt, Lâm Lâm và Tiểu Ngộ đã phải kết hôn.”

Nước mưa cuồn cuộn không dứt, cũng may đã đóng cửa, mưa lớn đến đâu cũng không tạt vào nhà được.

Đánh bài kết thúc, nói lời chúc ngủ ngon xong từng người đều trở về phòng ngủ.

Vừa vào cửa, Giang Ngộ túm chặt quần áo của Lâm Kiến Tịch, kéo anh vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói bên tai anh: “Anh còn nhớ những gì em đã nói trước đây không?”

Lâm Kiến Tịch chớp chớp mắt: “Ưm… Nhớ.”

“Anh ơi, cho em làm được không?” Giang Ngộ cúi đầu, những nụ hôn mỹ lệ đáp xuống cổ anh, môi cậu nóng bỏng, như là ngọn lửa len lỏi bốc lên, Lâm Kiến Tịch hơi nghiêng đầu, kìm nén tiếng thở dốc suýt bật ra: “… Được.”

Mưa vẫn rơi.

Chỉ là không còn ai cảm thấy lạnh nữa.

“Một ngày bận rộn.” Sáng sớm, bà Triệu đã tập hợp một gia đình, họp mặt, thông báo nhiệm vụ hôm nay: “Lát nữa mẹ sẽ đi xem nhà, xem xong lại đi mua đồ cưới, sau đó đi thăm Lam Lam và Giang Tùy. Được rồi, tạm thời là vậy, mọi người có thắc mắc gì không?”

“Không.”. TruyenHD

Một già hai trẻ đồng thanh.

“Tốt, tan họp.” Triệu Vân Kỳ nói xong, lại nhớ tới một việc: “Khoan đã, Lâm Lâm, Tiểu Ngộ, nhẫn kết hôn của hai con có muốn đổi không?”

“Không cần.” Lâm Kiến Tịch lười biếng nói: “Giang Ngộ không nỡ đổi.”

Bà Triệu vừa định hỏi Giang Ngộ, nghĩ lại thì thôi, Giang Ngộ hình như vẫn luôn không cởi nhẫn ra.

Cậu vẫn đang đeo trên tay, kiểu dáng nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra rất tinh xảo, tay nghề phức tạp, tổng thể giống như một cây cầu treo được nối lại.

Bà lại nhìn sang Lâm Kiến Tịch, ồ, trên tay anh cũng đeo nó.

“Sao hai con vội vàng kết hôn vậy?”

Bà Triệu không nhịn được hỏi, nếu không phải hai người đều là con trai, bà nhất định sẽ nghi ngờ hai người có thai rồi nên mới kết hôn.

“Bởi vì.” Lâm Kiến Tịch quay đầu nhìn về phía Giang Ngộ, cười xấu xa: “Giang Ngộ rất muốn gả, ngày nào cũng thúc giục con.”

Giang Ngộ: “…”

Bà Triệu quyết định đứng dậy chạy lấy người, sợ không đi, đứa trẻ 'rất muốn gả' nào đó sẽ ngại ngùng đến đứng ngồi không yên.

Qua cơn mưa trời lại sáng, không khí tràn ngập hương cỏ xanh tươi.

Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ cùng nhau ra ngoài tản bộ, khi đi đến bên vách tường, Lâm Kiến Tịch đột nhiên nghĩ: “Giang Ngộ, em còn nhớ trước đây chúng ta đã vượt ngục như thế nào không?”

Giang Ngộ gật đầu: “Nhớ.”

“Muốn làm lại không?”

“Được.”

“Vậy em ra bên ngoài.” Lâm Kiến Tịch dễ dàng trèo lên tường, cười nói: “Chờ bắt được anh.”

Giang Ngộ đi ra ngoài, Lâm Kiến Tịch vừa định nhảy xuống, bà Triệu ở trên lầu đã thấy một màn này, tức khắc kéo cửa sổ ra, hét lên đầy tức giận: “Lâm Kiến Tịch! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn trèo tường!”

Lâm Kiến Tịch: “…”

Hoài niệm thanh xuân thôi mà cũng bị bắt.

Bà Triệu đóng cửa sổ, đi xuống lầu.

Lâm thiếu gia chột dạ một giây, lại dường như không có việc gì mà chớp mắt một cái, thuận theo chiến thuật cơ bản chuồn nhanh không bao giờ bị bà Triệu bắt được, đứng lên nhảy xuống: “Giang Ngộ.”

Giang Ngộ mở to mắt, theo bản năng mở ra hai tay, vững vàng tiếp được anh vào trong lòng ngực: “Bắt được anh.”

Tim Giang Ngộ đập nhanh, thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Đúng vậy.” Lâm Kiến Tịch nâng tay lên vòng qua cổ cậu, nhắm mắt lại, “Bị em bắt được rồi.”

- Hết -

/

Tác giả: Xong, cảm ơn mọi người xem đến đây.

Công viên giải trí của Lâm Lâm sẽ khai trương, tiểu Lâm tổng cũng sẽ trở thành nhà giàu số một Vân Thành, sau này sẽ xuất hiện trong bộ truyện khác của tôi, mà tôi cũng không biết có thể xuất hiện được không =3=

/

Edit: Lão Lão Chủy

Hãy để lại bình luận →→
« Chương Trước