Buổi sáng khoảng tám giờ, Lâm Trí Minh đẩy cửa phòng ra, ngoài ý muốn thu hoạch được hai củ cải nhỏ trên hành lang.
“Các con ngồi ở đây làm gì?”
Ông đi ngang qua Hùng Thôi và Hùng Xán, tùy ý hỏi: “Tới tìm Lâm Lâm à? Sao không vào?”
“Chú Lâm buổi sáng tốt lành.” Hai củ cải nhỏ lễ phép chào hỏi, nói: “Lâm Lâm khoá cửa, chúng con không vào được.”
“Khoá cửa?”
Lâm Trí Minh dừng bước, lấy điện thoại ra, nghiêm túc gõ bàn phím.
“Chú ơi, chú gọi điện thoại cho Lâm Lâm à?” Hùng Xán hỏi.
“Không phải.” Lâm Trí Minh lắc đầu: “Chú đang tìm cách nấu một món ăn.”
“Món gì ạ?”
“Thịt thỏ hầm củ cải.”
Hùng Thôi và Hùng Xán: “?”
Hai bạn nhỏ á khẩu, cẩn thận hỏi: “Chú ơi, chú nghiêm túc chứ?”
“Lừa các con.” Lâm Trí Minh tiếc nuối nhét điện thoại vào túi, “Các con gõ cửa nhiều hơn là được.”
Hùng Xán: “Dạ.”
Hai bạn nhỏ mới tới được vài phút, lần đầu tiên gõ cửa không nghe được phản hồi, nên muốn chờ một lúc sau rồi gõ tiếp, rốt cuộc Lâm thiếu gia tính tình rất xấu, nếu gõ cửa liên tiếp quấy rầy giấc ngủ của anh, khi anh tỉnh lại bọn họ chắc chắn sẽ bị mắng.
“Anh.” Giang Ngộ cọ cọ vai Lâm Kiến Tịch, nhẹ giọng hỏi: “Muốn thức dậy không? Hùng Thôi và Hùng Xán tới tìm anh chơi.”
“… Không muốn.” Lâm Kiến Tịch mơ màng trả lời, vùi đầu vào chăn.
Ngày hôm qua hai người thức trắng đêm để tâm sự, cho đến khi phía chân trời xuất hiện vầng sáng mới ngủ, bây giờ buồn ngủ muốn chết, không muốn thức dậy.
Giang Ngộ không hỏi lại, lặng lẽ xuống giường, mở cửa phòng ra, kịp thời vươn tay che miệng hai người kia trước khi họ hét lên.
“Suỵt, đừng ồn.” Giang Ngộ bình tĩnh nói: “Anh ấy còn đang ngủ.”
Hùng Thôi và Hùng Xán đành phải cố gắng nuốt xuống tiếng hét sắp trào ra khỏi cổ họng, nghẹn suýt nữa trợn trắng mắt: “Em về rồi?”
Hai nhà là hàng xóm cách vách, Giang Ngộ biến mất bọn họ tất nhiên cũng biết, còn phát động phong trào lấy tiêu đề “Em trai mất tích làm cả nhà suy sụp” đăng lên vòng bạn bè, mời mọi người cùng tìm, nhưng bởi vì không có ai từng nhìn thấy Giang Ngộ, đến nay cũng chưa ai nhận việc này.
“Đúng vậy, em về rồi.” Giang Ngộ cười: “Em vừa mới về, còn chưa kịp ngủ, mấy anh về nhà trước đi, có việc gì để chiều rồi nói, được không?”
“Được, không thành vấn đề.” Hai anh em một trái một phải, từng người vỗ vỗ vai cậu: “Vất vả, em đi ngủ đi!”
“Cảm ơn.” Giang Ngộ thong dong lui về phòng, đóng cửa lại.
Hùng Thôi và Hùng Xán xoay người đi về nhà, đi được nửa đường, Hùng Xán bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề rất nghiêm túc.
“Tại sao Giang Ngộ lại ngủ trong phòng của Lâm Lâm? Em ấy không có phòng sao?”
Hùng Thôi bình tĩnh, dùng ngữ khí nhìn thấu hồng trần trả lời: “Người ta tình cảm tốt.”
“Tình cảm tốt thì có thể ngủ chung à?” Hùng Xán vẫn không hiểu.
“Em nói xem?”
“…”
Khi hai người tỉnh lại đã là buổi chiều.
Lâm Kiến Tịch đã lâu không ngủ chung với người khác, trong khoảng thời gian ngắn chưa thích ứng được, vừa định lăn người vươn vai, lại lăn vào trong lòng ngực Giang Ngộ.
Giang Ngộ thuận tay ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh: “Anh.”
Đây là thói quen sau khi trở về, không nghe thấy tiếng tim đập, cậu sẽ không yên tâm.
Lâm Kiến Tịch mơ hồ cười một tiếng: “Nghe cả đêm, còn chưa nghe đủ sao?”
Tối hôm qua cũng vậy, sau khi hai người thẳng thắn với nhau, việc đầu tiên Giang Ngộ làm đó là dựa vào ngực anh nghe tiếng tim đập.
“Không đủ.” Giang Ngộ nói, cánh tay vòng qua eo anh, dần dần buộc chặt.
Giang Ngộ dùng sức rất lớn, hai người cách nhau một khoảng cách, bị cậu ôm như vậy, thân thể đυ.ng chạm, da thịt cọ xát nhau đương nhiên sẽ bốc cháy.
Cậu như không cảm giác được, không chịu buông tay.
Lâm Kiến Tịch hơi cúi đầu, nhắc nhở: “Em cứng rồi.”
“Đừng lo.” Giang Ngộ đáp: “Anh coi như nó không tồn tại đi, cho em ôm một lát.”
“…”
Cảm giác tồn tại quá mạnh, rất khó coi như không tồn tại.
Một lát sau, ngón tay Giang Ngộ bỗng nhiên chui vào trong quần áo của Lâm Kiến Tịch, dọc theo sống lưng chậm rãi dời xuống, dừng lại trên eo, rồi lại hơi dùng sức nắm lấy cái eo mềm dẻo của anh, xoay người đè lên Lâm Kiến Tịch, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh: “Em có thể hôn anh không?”
Giọng cậu khàn đặc, nghe ra được áp lực rất lớn.
“Bây giờ em vẫn là vị thành niên.” Người nào đó tốt bụng nhắc nhở.
“Vị thành niên cũng có thể hôn.” Giang Ngộ cúi người, khống chế tay anh: “Thế nào, anh trai, anh đồng ý không?”
Có lẽ lúc trước đã nhẫn nhịn lâu lắm, ở trên giường Giang Ngộ rất khó kìm nén tính xâm lược và tính chiếm hữu, giống như một con dã thú đang chờ phát động, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm khôn lường, nhưng cậu vẫn nhẫn nại không nhúc nhích, chăm chú chờ đợi câu trả lời của anh.
Đại thiếu gia nhìn thoáng qua sắc trời, hơi cong môi: “Em không được cắn anh.”
“Không cắn.”
Được cho phép, Giang Ngộ thành kính hôn lên đôi môi mềm mại của anh, tiếng nói khàn khàn: “Chỗ nào có thể nhìn thấy thì không cắn.”
“… Ưm?”
Anh vừa muốn nói gì, đã bị Giang Ngộ nhân cơ hội xâm nhập, dễ dàng tách ra hàm răng không có bố trí phòng vệ, anh nói không nên lời, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Nụ hôn triền miên kéo dài, môi răng giao triền, lý trí và hơi thở từ từ bốc hơi, thay vào đó là những ham muốn bồn chồn, mạnh mẽ và háo hức.
Lâm Kiến Tịch choáng váng, theo bản năng nắm lấy bàn tay đang sờ soạng bên hông, “… Không.”
“Em còn nhỏ…” Anh bị hôn đến lời nói cũng không nói được hoàn chỉnh, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo ý cười trêu chọc, “Trẻ em… Không thể làm bậy.”
“…” Giang Ngộ bị câu nói của anh khiến cho hô hấp càng ngày càng nặng, chung quy vẫn bị bại bởi độ tuổi hạn chế, không cam lòng cúi đầu, cắn lên vòng eo nóng bỏng của anh một cái.
“Chúng ta còn rất nhiều thời gian, anh à.” Giang Ngộ ôm anh, thì thầm bên tai anh: “Anh hãy chờ em, chờ em lớn lên…”
Đại thiếu gia có dự cảm không lành, giơ tay che miệng cậu lại: “Câm miệng, không nghe.”
Nhưng bây giờ Giang Ngộ rất càn rỡ, nỗi khao khát tích tụ bao năm được giảm bớt, động tay động chân cũng không được, chỉ có thể dùng tài ăn nói, cho dù bị che miệng cậu vẫn không để ý, thậm chí còn nheo mắt lại, liếʍ liếʍ lòng bàn tay ấm áp của anh: “— Em sẽ làm chết anh trên cái giường này.”
“…” Lâm thiếu gia im lặng vài giây: “Muốn trả hàng.”
“Đã muộn rồi.” Giang Ngộ cầm cổ tay của anh, hôn xuống dọc theo xương ngón tay: “Con chó con của chúng ta đã nhận chủ, sẽ không bao giờ thay đổi nữa.”
Hơi thở phun vào ngón tay anh. Tay Lâm Kiến Tịch mẫn cảm run lên, còn chưa kịp rút tay ra, cửa phòng lại bị gõ.
“Lâm Lâm, Giang Ngộ, dậy chưa?” Hùng Xán đúng giờ đi đến gõ cửa, cậu ấy rất tò mò về sự mất tích bí ẩn của Giang Ngộ, ngữ khí cũng lộ ra phấn khích: “Đừng ngủ nữa, đi chơi thôi!”
Hai người nào đó quần áo bất chỉnh liếc nhau, ăn ý cài lại nút áo cho đối phương.
Sửa sang quần áo xong, Giang Ngộ hôn một cái lên tay anh: “Em đi mở cửa.”
Hùng Xán có lẽ thật sự rất muốn nghe một câu chuyện ly kỳ, còn ôm một đống đồ ăn vặt tới, thái độ buổi tối hôm nay nhất định phải ở lại đây, nếu là lúc trước, Giang Ngộ sẽ trực tiếp đuổi cậu ấy ra ngoài, nhưng bây giờ tâm tình cậu tốt hơn bao giờ hết, cũng không chê trẻ con phiền, thuận miệng bịa chuyện. . Hãy tìm đọc trang chính ở — TRUМt rцyen.мe —
Bí thư Giang bên ngoài ít lời, chỉ là cảm thấy không cần thiết nói chuyện với người ngoài chứ không phải là không có tài ăn nói, lúc nghiêm túc cũng có thể bịa ra một câu chuyện ly kỳ sinh động như thật, Hùng Xán có chỉ số thông minh và tâm tính tương đối đơn giản bị câu chuyện cậu kể làm cho sửng sốt, chân tình cảm động rơi lệ vì “Thiếu niên mười lăm tuổi vào nhầm hang ổ lừa đảo cố hết sức chạy thoát tìm được đường sống”, Lâm Kiến Tịch cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, vỗ gáy cậu một cái: “Bảo bối, đừng lừa gạt trẻ con nữa, được chứ?”
Hùng Xán lệ nóng quanh tròng: “Lâm Lâm, tớ lớn hơn Giang Ngộ hai tuổi.”
Lâm Kiến Tịch: “Ừ, ừ.”
“Em không có lừa gạt ai hết.” Giang Ngộ phe phẩy cái đuôi, cực kỳ tự nhiên vòng lấy eo anh: “Đây là em đọc được trên báo, em chỉ kể lại thôi.”
Hùng Xán cuối cùng cũng nuốt nước mắt vào, “Khoan đã, em nói lời này là có ý gì? Em gạt anh? Không đúng, em nói chuyện thì nói chuyện, sao phải ôm anh trai em?”
“Anh trai của em, em ôm thì sao?”
Giang Ngộ quá mức đương nhiên, làm Hùng Xán cũng không nhịn được hoài nghi chính mình, rốt cuộc là cậu ấy có vấn đề hay là Giang Ngộ có vấn đề, hay là anh em ôm ấp là chuyện bình thường?
Nhưng giây tiếp theo, cậu ấy đã biết, Giang Ngộ thật sự có vấn đề.
Cậu ấy trơ mắt nhìn Lâm Kiến Tịch lướt qua Giang Ngộ, cúi người lấy điện thoại trên bàn, hành động vô cùng bình thường, nhưng khi anh lấy xong rồi muốn ngồi trở lại, Giang Ngộ bỗng nhiên rũ mắt xuống, hôn lên gáy anh một cái.
Hùng Xán: “…”
Cho dù miễn cưỡng có thể xem ôm ấp như hành vi bình thường, thì giữa anh em tuyệt đối không thể nào xuất hiện hành vi cực kỳ dị thường như hôn cổ!
“…” Cậu ấy dại ra, ánh mắt chuyển tới chuyển lui trên người hai người, sau một lúc lâu, cậu ấy mới kinh ngạc hỏi: “Hai người đi khoa chỉnh hình chưa?”
“À.” Giang Ngộ không chút để ý trả lời: “Đúng vậy, thật ra trong khoảng thời gian này em đều ở nước Đức, không trị được bệnh, chỉ có thể trở về tìm anh trai.”
Hùng Xán cuối cùng cũng biết chuyện gì còn sốc hơn chuyện anh em tốt lớn lên từ nhỏ đột nhiên không thích con gái.
Đó là hai anh em lớn lên từ nhỏ yêu nhau.
“Trời ơi.” Cậu ấy ngưng thở, suýt nữa ngất xỉu: “Quá kí©h thí©ɧ.”
Nhưng cậu ấy thế mà lại cảm thấy vốn nên như thế, nếu không thì không gì có thể giải thích được sự độc chiếm của Giang Ngộ đối với Lâm Lâm từ nhỏ đến lớn, hồi học tiểu học cậu ấy lấy một cục tẩy của Lâm Lâm cũng có thể bị người này hận thù nhìn chằm chằm nửa ngày!
Cậu ấy luôn cảm thấy hình thức ở chung giữa hai anh em này rất kỳ quái, anh em nhà ai sẽ ôm ấp nâng đỡ nhau, quanh năm suốt tháng không gây gổ còn tình cảm thấm thía như vậy? Không một ai, hóa ra là như vậy!
Hùng Xán nghĩ tới nghĩ lui, bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng trách trước kia anh chuyển thư tình giúp các bạn nữ trong lớp cho Lâm Lâm lại bị em liếc xéo, thì ra là như vậy! Em ghen tị với bọn họ!”
Lâm Kiến Tịch: “…”
“Đúng vậy, bây giờ anh biết rồi đó.” Giang Ngộ không chút do dự nói: “Anh đừng giúp bọn họ làm quen với anh trai em nữa, được chứ?”
“Không thành vấn đề.” Hùng Xán sảng khoái đồng ý: “Phá hoại tình cảm của người khác sẽ bị thiên lôi đánh, anh mới không làm việc thiếu đạo đức này đâu.”
Bởi vì tin tức hai người họ yêu nhau quá sốc, Hùng Xán không thể chịu đựng được nữa, vội vã chạy về nhà chia sẻ tin tức lớn cho Hùng Thôi.
Không nghĩ tới vẻ mặt Hùng Thôi lại bình tĩnh, không chút ngạc nhiên: “Đã sớm đoán được.”
“Sao anh đoán được?”
“Giang Ngộ đã lớn như vậy, có khi nào bằng lòng rời xa anh trai của mình đâu.” Hùng Thôi đắc ý, đôi mắt cũng không dời khỏi màn hình chơi game: “Từ khi em ấy đến Lâm gia, đôi mắt em ấy vẫn luôn nhìn Lâm Lâm, chỉ có em 250 (đồ ngốc) mới không nhận ra thôi.”
“Anh nói ai là đồ ngốc?”
“Hi hi, ai trả lời thì là người đó.”
“Mẹ nhà anh…”
“Câm miệng! Mẹ của anh cũng là mẹ của em!”
Mùa hè bận rộn lại trôi qua, khai giảng, phòng học nào đó trong khối mười hai chào đón một bạn học mới nhảy lớp.
Bạn học mới bước vào phòng học, học sinh phía dưới tức khắc cố ý kêu lên: “Khốn kiếp! Sao lại là em!”
“Ôi trời ơi, em nhảy hẳn hai lớp, còn có cho học trưởng học tỷ tụi này thể diện không!”
“Xưa có Mạnh Khương Nữ vì chồng khóc Trường Thành, nay có Giang Ngộ vì anh trai nhảy hai lớp.” Các bạn học quen biết Lâm Kiến Tịch đều giơ ngón tay cái về phía Giang Ngộ: “Giang Ngộ, em giỏi lắm.”
Trong tiếng trêu đùa, Giang Ngộ bình tĩnh tự nhiên đi xuống bục giảng, đi đến trước mặt Lâm Kiến Tịch, cậu dừng bước chân: “Em có thể ngồi bên cạnh anh không, anh trai?”
Lâm Kiến Tịch cong mắt, cười rộ lên: “Được, nó vốn là vị trí của em.”
/
W a t t p a d