Editor: Tiffany Trương
Bạch Ngọc Khuyết giật nảy cả mình, vạn vạn không nghĩ tới cái túi ngủ có bề ngoài xấu xí như vậy lại có lai lịch lớn như thế! Nàng không khỏi
hồi tưởng lại mấy ngày trước, lúc mới tới nơi này, mắt cá chân của nàng
bởi vì cùng binh sĩ di tộc diễn Song Hoàng hí bị thương, lúc đó máu thịt be bét, xem ra vô cùng nghiêm trọng, nhưng đến lúc nửa đêm tỉnh lại
liền hoàn toàn lành lặn.
Lúc đó, nàng cũng không hề để ý, còn tưởng rằng là yêu tộc trời sinh
thì có năng lực hồi phục cực mạnh, bây giờ nhìn lại, nhưng hóa ra là nhờ công lao của Tụ Linh túi này!
Lại nghĩ tới những thứ này, Bạch Ngọc Khuyết chỉ cảm thấy trong lòng
ngọt ngào vô cùng, thì ra, người kia mặc dù coi như hờ hững, bạc tình,
lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng vẫn dùng cách của hắn yên lặng mà bảo vệ
mình.
Bạch Ngọc Khuyết nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng liền không kìm được vểnh
lên: Chuyện này... Là không phải nói rằng, Văn Trọng này bề ngoài lạnh
lẽo toàn thế giới đều hận không thể đối với hắn nhượng bộ lui binh, kỳ
thực sớm liền có hảo cảm với mình?
Ha ha ha...!! Bạch Ngọc Khuyết ở đáy lòng đắc ý cất tiếng cười to lên, đây thực là chuyện làm nàng nghĩ đến cao hứng.
Đúng vào lúc này, Bạch Tiểu Giác đột nhiên từ Tụ Linh trong túi giẫy
giụa chui đầu nhỏ ra, nói lời kinh người: “Tỷ tỷ, ngươi muốn đem Văn
thái sư cưới về làm Tiểu Giác tỷ phu, đúng không?”
”Cưới về... Cưới về... Cưới về...” Thanh âm này vang vọng trong lều, dư âm còn văng vẳng bên tai không dứt...
Bạch Ngọc Khuyết còn đang đắm chìm vào suy nghĩ vui sướиɠ, không ngờ
nghe nói trắng ra như vậy, nhất thời khom lưng “Khụ khụ khụ” một trận!
Nàng thật vất vả bình tĩnh lại, oán hận nắm lấy hai cái lỗ tai của Bạch Tiểu Giác, dùng sức lắc lắc, đau lỏng không thôi nói: “Tiểu... Tiểu
Giác, đệ…đệ mới nói gì! Là ai dạy đệ nói lời này?”
Bạch Tiểu Giác chớp đôi mắt to đen lay láy, làm nổi bật khuôn mặt trắng tròn thêm đáng yêu, hắn nhíu lông mày nhỏ lại nói:
”Không đúng sao, nhưng lúc trước ở Hiên Viên Mộ Tiểu Ngư tỷ tỷ rõ ràng
nói với Tiểu Giác, nàng nói nếu như một nam tử tuấn tú đối tốt với một
cô gái nào đó, vậy thì nam tử này muốn gả cho cô gái kia, dung mạo của
Văn thái sư rất đẹp đẽ nha, hắn còn đối với tỷ tỷ tốt như vậy, hắn không phải muốn gả cho tỷ tỷ sao? Có đúng hay không nha tỷ tỷ?”
Là ai! Ai là Tiểu Ngư tỷ tỷ? Cái tên này làm sao quen thuộc như vậy?
Bạch Ngọc Khuyết ngưng thần suy tư, không tới chốc lát, liền đột nhiên
nghĩ ra đến, này không phải tên của con trang phục phong cách, tướng mạo trừu tượng, tư duy vặn vẹo bạch tuộc yêu kia sao!
Dựa vào cái gì mà con bạch tuộc yêu có chứng tự kỷ này lại dám nói Văn Trọng cảm thấy nàng thú vị, sức lĩnh ngộ vặn vẹo như vậy còn dám truyền bá loại giáo dục vặn vẹo biếи ŧɦái này với đệ đệ ngoan nhà mình, đây
không phải cố ý dạy hư tiểu hài tử là cái gì!
Sau khi Bạch Ngọc Khuyết phẫn nộ, trong lòng không khỏi ưu sầu không
ngớt, trong đầu nàng chậm rãi thể hiện ra một hình ảnh trông rất sống
động:
Nhiều năm sau, lớn lên thành một mỹ thiếu niên tuấn tú Bạch Tiểu Giác,
ôn nhu dựa vào một nữ tử cao lớn trước mặt, như én nhỏ nép vào người e
thẹn nói: “Người ta đối tốt với ngươi như vậy, khi nào ngươi đến cưới
người ta a?” “A a a —— “
Bạch Ngọc Khuyết bị tưởng tượng của mình làm cho sợ hãi rung mình một
cái, bất thình lình vang lên một tiếng to kinh hãi, đem Bạch Tiểu Hoàn
cùng Bạch Tiểu Giác đều giật mình.
Bạch Tiểu Hoàn đã vừa mới nằm xuống, không biết đang trầm tư chuyện gì
một mình, bởi vậy cũng không nghe thấy đoạn đối thoại của Bạch Ngọc
Khuyết và Bạch Tiểu Giác, vào lúc này đột nhiên bị tiếng thét chói tai
của Bạch Ngọc Khuyết làm cho bừng tỉnh, không khỏi khinh bỉ nhìn Bạch
Ngọc Khuyết một chút, không hiểu đại tỷ trước đến giờ đầu óc không bình
thường của nàng lại đang nổi điên cái gì.
Bạch Tiểu Giác một mặt thân thiết nói: “Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?”
Bạch Ngọc Khuyết kích động giữ chặt khuôn mặt nhỏ bé của Bạch Tiểu Giác, hét lớn lên: “Tiểu Giác, sau này không cho phép đệ chơi với cái con cá
nhỏ kia, đệ có nghe hay không?”
Bàn tay nhỏ trắng mịn của Bạch Tiểu Giác lặng lẽ lau nước miếng bị phun
tung toé trên mặt, nước mắt lưng tròng gật gật đầu, tuy rằng không hiểu
tại sao Bạch tỷ tỷ nói như vậy, nhưng hắn mẫn cảm nhận ra được, hiện tại tinh thần tỷ tỷ tựa hồ rất không đúng, hắn nhanh chóng đáp ứng nói:
”Ân ân, Tiểu Giác... Biết... Biết rồi...” Bạch Ngọc Khuyết lúc này mới
thoả mãn buông tay ra, trong khoảnh khắc thu lại, ôn nhu xoa khuôn mặt
nhỏ bé non mềm của Bạch Tiểu Giác, thoả mãn nói: “Hừm, Tiểu Giác thật
ngoan, mau ngủ đi.”
Bạch Tiểu Hoàn không nói gì nhìn đại tỷ ngốc giựt kinh phong nhà mình,
trong mắt lóe ra căm ghét. Nàng thực sự không hiểu, Văn thái sư nam tử kỳ tài ngút trời như vậy, làm sao sẽ coi trọng đại tỷ của mình như vậy
một cái phép thuật thấp kém, mỹ mạo không xuất chúng, lại vụng về ngốc
ngếch tỳ bà yêu!
Nếu bàn về tướng mạo, mình và đại tỷ lớn lên có đến năm phần tương tự,
nhưng nàng càng tinh xảo hơn, những năm gần đây trong Hiên Viên Mộ tuổi trẻ nam yêu tuyệt hướng mình lấy lòng không phải số ít.
Luận phép thuật, chính mình so với đại tỷ vô dụng phải mạnh hơn vài
phần, hơn nữa, chủ yếu nhất chính là, mình thông minh hơn, người ngu
ngốc vụng về như đại tỷ làm sao có thể so sánh được...
Sau khi Bạch Tiểu Hoàn ở đáy lòng đem chính mình cùng Bạch Ngọc Khuyết
từ đầu tới đuôi so sánh một lần, nàng cảm thấy đều ngoại trừ vận may,
chính mình chỗ nào cũng hơn xa đối phương...
Nhưng mà, lúc trước được nương nương tuyển chọn chấp hành nhiệm vụ là
đại tỷ, sao chuyện vinh quang như vậy lại không thể rơi vào mình? Nếu
không phải được phái đi Triều Ca, sao đại tỷ lại có thể gặp phải nam tử
như Văn thái sư chứ!
Bạch Tiểu Hoàn phiền muộn nửa ngày, đột nhiên, trong đầu nàng linh quang chợt lóe: Chẳng lẽ Văn thái sư yêu thích chính là dung mạo của đại tỷ?
Ân, cái này ngược lại không phải là không có khả năng, cây cải củ cải
trắng mỗi người mỗi ý, có thể Văn thái sư thật thích loại hình này
cũng không chừng...
Trái tim nhỏ của Bạch Tiểu Hoàn vì chính mình đột nhiên nghĩ đến loại
khả năng này, kích động “Oành oành oành” run rẩy đến mấy lần, nàng
không nhịn được phấn khởi suy đoán, này có phải là chính nói rõ... Cùng
đại tỷ tướng mạo tương tự, mà lại so với nàng càng mỹ lệ hơn, cũng có
cơ hội lấy được cái nam tử như thần kia quan tâm?
Bạch Tiểu Hoàn càng nghĩ càng khẳng định, càng nghĩ càng kích động, hưng phấn làm thế nào cũng ngủ không được, đơn giản nhắm mắt lại cẩn thận
mưu tính ra.
Bên này, Bạch Ngọc Khuyết cũng không có ngủ, nàng nhìn tư thế ngủ điềm tĩnh Bạch Tiểu Giác bên cạnh, trong lòng một trận ủ dột, không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy, cái chết của Bạch phụ Bạch, cùng chính mình
không tránh khỏi có quan hệ.
Lúc nàng lăn qua lộn lại trầm tư chuyện này, bất thình lình, một khuôn
mặt diễm lệ nhưng ương ngạnh, tựa như tia chớp phút chốc ánh lên trong
đầu của nàng, Bạch Ngọc Khuyết “Xoạt” một thoáng ngồi dậy trên giường
nhỏ!
Ngay trong nháy mắt này, Bạch Ngọc Khuyết hầu như lập tức liền đã xác định, hung thủ gϊếŧ Bạch phụ Bạch mẫu là ai rồi!
Sầu Phong tiên tử... Bạch Ngọc Khuyết nghiến răng nghiến lợi: nghiền ngẫm tên này.
Nàng nhớ tới trước đây không lâu, liền ngay cả Bạch Tiểu Giác cái này
Tiểu Tiểu hài tử tùy tiện một câu nói, liền có thể trêu đến cái kia động kinh nữ nhân động sát cơ, huống chi nàng ở trước mặt mọi người bị Hắc
Kỳ Lân xé váy việc này, bất quá, tại sao, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như
thế a!
Món nợ này thật muốn tính cũng có thể tính ở trên người Văn Trọng đi!
Hắc Kỳ Lân xấu gia hỏa kia cùng chính mình một quan tiền quan hệ cũng
không có! Bạch Ngọc Khuyết ở đáy lòng đem cái này ngang ngược không biết lý lẽ, còn chuyên chọn quả hồng mềm ra tay Sầu Phong tiên tử hận đến
nghiến răng!
Cũng đúng vào lúc này, Bạch Ngọc Khuyết đồng chí làm một cái quyết định gian nan, vĩ đại nhất trong lịch sử—— nàng muốn khắc khổ tu luyện!
Muốn học phép thuật cao cường! Muốn thoát khỏi thân phận quả hồng mềm
đáng ghét này! Muốn leo lêи đỉиɦ cao huy hoàng!
Bạch Ngọc Khuyết nghĩ tới là làm, lập tức từ trên giường bò lên lao ra
lều vải, Bạch Tiểu Hoàn ngồi dậy liếc nhìn dáng vẻ Bạch Ngọc Khuyết vô
cùng lo lắng, trực cho rằng nàng muốn đi nhà vệ sinh, không khỏi khinh
bỉ hừ lạnh một tiếng, vừa nằm xuống đến tinh tế suy tư tâm sự.
Bạch Ngọc Khuyết “Bạch bạch bạch” khí thế hùng tráng vẫn chạy đến phía
ngoài lều Văn Trọng, mới đột nhiên ý thức được chính mình lỗ mãng, Văn
Trọng lúc này chắc đã ngủ rồi, chính mình muộn như vậy còn đến quấy rầy
hắn, chẳng phải là muốn ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi?
Bạch Ngọc Khuyết ảo não vỗ vỗ cái trán, bất mãn xoay đầu dự định quay
về. Đúng vào lúc này, trong soái trướng đột nhiên truyền đến Văn Trọng
thanh âm trầm thấp: “Tiểu yêu quái? Đứng ở bên ngoài làm gì, đi vào.”
Ồ? Thì ra Văn Trọng còn chưa ngủ, trong lòng Bạch Ngọc Khuyết vui vẻ, cẩn thận từng li từng tí một xốc màn trướng lên đi vào.
Bên trong soái trướng cũng không có ánh nến nào, ánh trăng chiếu một
mảnh sáng sủa xuyên qua khe hở vào, Văn Trọng lúc này một thân áo đen
rộng rãi, ngồi dựa vào giường.
Thấy Bạch Ngọc Khuyết một mặt ý chí chiến đấu sục sôi đi vào, trên mặt
lộ ra hơi vẻ nghi hoặc, trầm giọng nói: “Sao muộn thế này còn chưa ngủ?
Có chuyện gì?”
Bạch Ngọc Khuyết vừa thấy gương mặt đẹp trai của Văn Trọng, nhất thời
nhớ tới Tụ Linh túi, nàng nỗ lực đè nén hài lòng xuống, giả vờ như
không có chuyện gì xảy ra đi tới gần Văn Trọng, lắp bắp nói: “Văn Trọng, cảm tạ chàng đem Tụ Linh túi bảo bối này cho ta mượn dùng.”
Văn Trọng đoán ra định là Bạch Tiểu Hoàn nói cho Bạch Ngọc Khuyết chuyện này, bằng không, chỉ bằng tiểu yêu quái này, sợ là lại quá mười ngàn
năm cũng không nghĩ ra, cũng không để ý, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu,
không thèm để ý nói:
”Nàng pháp lực thấp kém, Tụ Linh túi này có thể giúp nàng tăng pháp lực, cho nàng dùng, ngược lại cũng rất là thích hợp.”
Bạch Ngọc Khuyết một nghẹn, nụ cười trên mặt cứng một thoáng, bị đả kích nàng lập tức nghĩ đến ý đồ lần này đến, nhanh chóng nói: “Văn Trọng,
ta muốn nhờ chàng một chuyện ~ “