Chương 17: Báo ứng đến quá nhanh

Người xưa có câu: Người ngốc có phúc của người ngốc. Lời này quả nhiên không sai.

Bạch Ngọc Khuyết chưa chạy được bao xa, đột nhiên mắt sáng lên, trong đôi mắt ấy nhất thời tỏa ra một tia ý mừng vô tận!

Phía trước, xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán lá cây, dáng người cao to

kiên cường sừng sững đang đi tới, không phải Văn Trọng thì là ai chứ!

Bạch Ngọc Khuyết mừng muốn khóc, nàng vẫy tay hô lớn: “Văn Trọng! Văn

——!” Một lời chưa dứt, bỗng nhiên Bạch Ngọc Khuyết không phát ra được

tiếng nào, một đạo ánh sáng lóe lên, thân hình của nàng đột nhiên phát

sinh ra biến hóa!

Lúc này, đâu còn cô gái trẻ áo trắng chứ, rõ ràng là một con vật lông dài màu vàng, uy phong lại đẹp đẽ Hao Thiên Khuyển!

Văn Trọng hôm nay tiến cung, một phần là vì xác định an bài cuối cùng

việc thảo phạt Nam Cương, mặt khác là vì tiểu yêu quái coi trời bằng

vung kia đã gần hai ngày không đi thái sư phủ quét tước, hắn rất hiểu

tiểu yêu quái kia, nàng tuyệt đối không dám tùy ý ngỗ nghịch mình, nên

mới chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ “Nghỉ việc”, chắc là xảy ra chuyện gì đi?

Liên tưởng đến Khương Tử Nha hai ngày này vừa vặn tiến cung giảng giải

dưỡng sinh thuật cho Trụ vương và quần thần, Văn Trọng thầm nghĩ: Chẳng

lẽ tiểu yêu quái kia bị Khương Tử Nha bắt đi rồi? Nếu đúng như thế, cái

mạng nhỏ kia của nàng e rằng nguy hiểm rồi!

Tiểu yêu này tuy rằng tình cờ trợ trụ vi ngược, nhưng cũng không xấu

xa, tuy thỉnh thoảng có chút khôn vặt, nhưng tâm địa coi như không tệ,

yêu tinh như vậy vô duyên vô cớ mất mạng, làm cho mình có chút không

đành lòng.

Văn Trọng đáy lòng thuyết phục chính mình tiến cung. Cũng không biết, ý nghĩ này của hắn nếu như bị toàn bộ Tu Tiên giới cùng yêu giới biết

được, chắc chắn phải kinh ngạc trợn mắt!

Chỉ vì ngày xưa Văn thái sư lãnh huyết vô tình, nhìn thấy yêu tinh như

thấy kẻ thù, từ lúc nào, lại bắt đầu quan tâm tới sống chết của một tiểu yêu! Thói đời, thật phải biến đổi rồi.

Vừa tiến cung, Văn Trọng vừa hướng về Suất điện đi, vừa suy nghĩ nếu như tiểu yêu kia thật sự bị Khương Tử Nha bắt được, nên làm gì để cứu cái

mạng nhỏ của nàng lại.

Không ngờ, hắn vừa đi tới, đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc cách

đó không xa, hưng phấn kêu lớn tên của mình! Trong lòng Văn Trọng chấn

động, toàn bộ Triều Ca, thậm chí toàn bộ Ân Thương, dám gọi thẳng tên

mình, e rằng cũng chỉ có tiểu yêu lớn mật kia thôi.

Thì ra nàng còn đang yên đang lành ngốc ở trong cung. Văn Trọng trong

lòng nhất thời buông lỏng, sau đó, lại hiện ra một tia lo lắng không

tên: Nếu nàng còn sống sót, tại sao không đi thái sư phủ, chẳng lẽ lá

gan tăng trưởng? Mặt Văn Trọng tối sầm lại, sau đó nhìn xuyên qua một

gốc cây đại thụ về nơi vừa phát ra âm thanh, trong nháy mắt lòng trầm

xuống.

Chỉ thấy dưới một cái đình cách đó không xa, một thiếu niên tuấn tú áo

đỏ, đang cúi người xuống vuốt lông yêu khuyển bên cạnh. Nhìn thì rất hài hòa nhưng cũng rất quỷ dị.

Bởi vì mấy trăm năm tu vi, Văn Trọng tin tưởng chính mình sẽ không nghe lầm, vừa nãy, rõ ràng là tiếng tiểu yêu tỳ bà kia gọi mình, sao trong

nháy mắt người liền biến mất không còn tăm hơi? Văn Trọng híp mắt lạnh

lẽo, chậm rãi hướng về một người một khuyển kia đi đến.

Dương Tiễn vừa xoa, vừa kề sát vào tai “Hao Thiên Khuyển”, nhẹ giọng

nói: “Tiểu yêu quái, không ngờ ngươi còn biết Văn Trọng nha? Ha ha, thú

vị! Nhưng mà, ngươi vẫn thành thật cho ta, nếu như còn dám ra vẻ, ta

liền lấy nội đan của ngươi, sau đó đem ngươi giao cho sư thúc, đến lúc

đó, ngươi chỉ còn một con đường chết, rõ chưa?”

Bạch Ngọc Khuyết không nói được, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong

lòng âm thầm kêu khổ: Báo ứng đến với mình cũng quá nhanh đi, sáng nay

vừa mới đùa giỡn Hao Thiên bảo bảo đáng yêu xong, giờ liền bị biến thành Hao Thiên, còn phải chịu đựng Dương Tiễn giảo hoạt này ức hϊếp nữa, ô

ô, Hao Thiên bảo bảo, tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ bảo đảm sau này sẽ không “tùy tiện” xem nơi đó của cưng nữa... Nàng ở trong lòng mặt dày bổ sung một câu: Lần sau tỷ sẽ đợi lúc cưng ngủ lại lén lút xem, như vậy được chưa? Khà khà...

Dương Tiễn thoả mãn đứng thẳng lưng, nhìn Văn Trọng đi tới gần, vẫy tay, cười chào hỏi nói: “Văn sư huynh, thực khéo a, ngươi cũng tiến cung?

Ha ha.”

Thực ra, sư tổ của Văn Trọng—— Thông Thiên giáo chủ là người sáng lập

Tiệt giáo, cùng sư tổ của Dương Tiễn—— Nguyên Thủy Thiên Tôn là người

sáng lập Xiển giáo, đều là đệ tử của Hồng Quân lão tổ. Thông Thiên giáo

chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn trước nay đều bất hòa, nhưng bị vướng bởi

Hồng Quân lão tổ, ai cũng không dám là người thứ nhất gánh chịu ác danh

khi sư diệt tổ.

Bởi vậy, ở bên ngoài, mỗi lần đệ tử Xiển giáo và Tiệt giáo gặp nhau, vẫn sẽ xưng một tiếng sư huynh sư đệ. Đây là lí do tại sao đáy lòng Dương

Tiễn từ trước đến giờ không thích Văn Trọng, nhưng lúc này thấy hắn, còn phải quy củ kêu một tiếng “Sư huynh“.

Văn Trọng thu hồi đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, gật đầu, nhàn nhạt nói: “Hóa ra là Dương sư đệ.” Hắn nói, bất động thanh sắc đảo qua con

yêu khuyển, chuyện liên quan tới yêu khuyển “Hao Thiên” của Dương Tiễn,

Văn Trọng từng nghe nói qua, cho nên cũng không nghi ngờ, chỉ lạnh lùng nói: “Hoàng cung cấm địa, Dương sư đệ tùy tiện mang một khuyển vào, e

là không hợp.”

Nếu nói riêng về pháp lực, Văn Trọng đương nhiên cao hơn Dương Tiễn

nhiều, nhưng mà, Dương Tiễn được trời cao ưu ái cho bản lĩnh —— ba mươi

sáu biến hóa, đây là một loại dị bẩm từ nhỏ của hắn, một khi biến thành, cho dù pháp lực cao minh đến đâu, cũng rất khó phân biệt được, đó là

tại sao Văn Trọng tuy rằng nghi ngờ đầy bụng, nhưng không có nhận ra

Bạch Ngọc Khuyết.

Nghe Văn Trọng chỉ trích xong, Dương Tiễn cũng không tức giận, chỉ cười hì hì gật đầu nói: “Văn sư huynh nói không sai, ha ha, lập tức xuất

cung ngay!”

Nói xong, tóm chặt lông “Hao Thiên Khuyển”, ôn hòa cười nói: “Ngoan,

không nên chọc giận sư huynh, chúng ta mau mau xuất cung đi, nếu không,

coi chừng sư huynh đem ngươi hầm thịt chó, hừ!”

Nói xong, muốn kéo Bạch Ngọc Khuyết trốn, lòng Bạch Ngọc Khuyết tràn đầy tuyệt vọng, vốn không muốn đi, lại bị Dương Tiễn tóm chặt, nàng hơi

uể oải, liền tan nát cõi lòng, hơn nữa, tên Dương Tiễn không biết dùng

pháp thuật gì với nàng, nàng hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không

được, coi như thật sự đi tới trước mặt Văn Trọng, thì làm sao để cho hắn nhận ra mình đây? Bạch Ngọc Khuyết nghĩ tới nghĩ lui, bất đắc dĩ chậm

rãi theo Dương Tiễn đi.

Văn Trọng vẫn đứng tại chỗ như cũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng

một người một khuyển chậm rãi đi xa kia, hắn luôn cảm thấy có gì đó là

lạ, Văn Trọng từ trước đến giờ tin tưởng trực giác chính mình. Dương

Tiễn tuy rằng thông minh, nhưng đến cùng còn trẻ, lúc hắn nói dối, ánh

mắt của hắn hơi lóe lên một cái, vẫn bị Văn Trọng thu vào đáy mắt.

Còn có con khuyển kia, ánh mắt của nó nhìn mình rất kỳ quái... Một con

khuyển sao lại có ánh mắt như chờ đợi như cầu khẩn? Không đúng!

Văn Trọng kết luận, Dương Tiễn vừa giấu gì đó! Hắn đang muốn triển khai

thuật ẩn thân qua xem một chút, lại đột nhiên phát hiện xa xa, con Hao

Thiên Khuyển cao to kia, đột nhiên tránh thoát khỏi kiềm chế của Dương

Tiễn, nhanh chóng hướng về mình chạy tới!

Bạch Ngọc Khuyết luôn rất sợ đau, ngay cả bị kim đâm một cái, nàng đã

đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa hơn nửa ngày, hiện giờ bởi vì

thoát khỏi tiểu ác ma Dương Tiễn khống chế, nàng không thèm quan tâm

đến cổ đau đớn, đột nhiên phát lực, lợi dụng lúc Dương Tiễn không kịp

chuẩn bị, liều mạng chạy về hướng Văn Trọng.

Cần cổ, một sợi lông bị nhéo rơi mất, Bạch Ngọc Khuyết đau đến mắt tối

sầm lại, nước mắt dường như đại hồng thủy, “Ồ ồ” chảy ra ngoài, hay bởi

vì chạy như bay tốc độ quá nhanh, nước mắt kia càng như tranh châm biếm

hình ảnh kinh điển bên trong vậy, hướng về hai bên không văng tung toé!

Trước mắt Văn Trọng liền thể hiện ra một bức ảnh kỳ lạ như thế này: dưới ánh mặt trời xán lạn, một con khuyển màu vàng to lớn, như đạp mây,

nhanh chóng hướng mình vọt tới, một thân lông vàng mềm mại lay động theo làn gió, như một đám mây màu vàng!

Hai lỗ tai của nó, bởi vì chạy vội rất nhịp điệu như bướm rực rỡ mở hai

cánh mỹ lệ, lúc thì tung lên lúc thì hạ xuống, nhẹ nhàng mềm mại.

Trong ánh mắt đen láy của cự khuyển, hai hàng nước mắt óng ánh như hạt

châu liên tục hướng ngang tuôn ra, đáng thương không thể tả! Văn Trọng

trong lòng hơi động, bình tĩnh nhìn con “Hao Thiên Khuyển” cực kỳ kỳ dị

này.

Dương Tiễn nhất thời không bắt kịp, bị Bạch Ngọc Khuyết tránh thoát,

hắn tự tin Văn Trọng tuyệt đối không nhìn ra chính mình biến ảo thuật,

không sốt ruột, đi từ từ tới, cười nói: “Aiz nha, Văn sư huynh, ta Hao

Thiên Khuyển từ trước đến giờ nghịch ngợm, không làm kinh sợ ngươi chứ?”

Nói xong, từng bước một hướng tới Bạch Ngọc Khuyết, cười híp mắt nói:“Hao Thiên, ngươi lại không ngoan rồi! Cẩn thận trở lại ta trừng phạt

ngươi ~” Bạch Ngọc Khuyết nghe ra uy hϊếp trong đó, đáy lòng đột nhiên

rùng mình một cái!

Đúng vào lúc này, có mấy cung nữ cầm chổi hướng bên này đi tới, có lẽ là đi quét tước. Bạch Ngọc Khuyết nhanh trí, đột nhiên chạy tới, đoạt đi

một cái chổi trong tay một cung nữ, mấy cung nữ kia giật mình, cùng nhau sợ hãi la hét nhanh chóng chạy tán loạn.

Bạch Ngọc Khuyết ở đáy lòng nói lời xin lỗi, ngậm cái chổi đi tới Văn

Trọng trước mặt, bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, bắt đầu uốn éo mông ra sức “Quét tước“.

Dương Tiễn híp một đôi tuấn mục, nghi ngờ nhìn tiểu yêu quái động tác,

âm thầm suy đoán ý tứ nàng muốn biểu đạt, Văn Trọng nhưng là ánh mắt

chuyển thâm, ahh, trên thế giới còn có khuyển quét rác sao? Không chỉ có quét rác, còn có thể vừa quét tước vệ sinh, vừa liên tục quay đầu

hướng mình nháy mắt khẩn cầu sao?

Liên tưởng tới tiểu yêu quái chuyên quét tước mất tích hai ngày, cùng

với vị Dương sư đệ đắc ý bản lĩnh ba mươi sáu biến, Văn Trọng nhất thời

hiểu được, trong lúc nhất thời lại vừa tức giận lại vừa buồn cười, tiểu

yêu này, cũng thật có mấy phần khôn vặt!

Thấy nàng lúc này vất vả ngậm chổi, vừa dùng sức uốn éo mông vừa liên

tục quay đầu quét tước, dáng vẻ rất buồn cười, Văn Trọng nhất thời nhịn

không được, ý cười nhợt nhạt hiện lên gương mặt tuấn tú.

Dương Tiễn quay đầu nhìn thấy mặt Văn Trọng, trong lòng kêu không tốt,

không dám lại kéo dài thời gian nữa, tóm chặt đuôi Bạch Ngọc Khuyết,

ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Được rồi Hao Thiên, thời gian

biểu diễn kết thúc, chúng ta nên đi rồi!” Nói xong, liền kéo Bạch Ngọc

Khuyết đi, thậm chí còn lén lút triển khai thuấn di thuật.