Chương 19
Sau khi Cung Hoa Yến kết thúc , sứ thần các nước được phân phó ở lại Thượng Nghi Cung , Lãnh Ngọc Băng cùng Thượng Quan Lăng Phong đồng dạng đều trở về vương phủ .
Trong hoàng cung ,ở đình nhỏ bên cạnh ngự hoa viên , Thượng Quan Minh Châu một mình ngồi “ngắm trăng” .
“Đã khuya như vậy muội vẫn chưa trở về Minh Châu Cung ?Sương xuống sẽ rất dễ bị nhiễm phong hàn đó” Thượng Quan Lăng Diệp sau khi phân phó tất cả liền trở lại ngự hoa viên sau đó nhìn thấy Thượng Quan Minh Châu một mình ngồi trong đình nhỏ mới tiến lại gần .
“Ngắm trăng ?”
“Huynh nghĩ muội có thể ngắm ?” Thượng Quan Minh Châu châm chọc nói
“Mắt của muội vốn dĩ có thể cứu vì sao lúc đó không để ngự y ……”
“Chẳng phải bây giờ muội vẫn bình thường hay sao”
“Làm sao giống”
“Huynh đến chỉ để nói vấn đề này?” nàng lạnh nhạt nói , ánh mắt vẫn như cũ nhìn về khoảng không vô tận không chút thần sắc .
Thượng Quan Lăng Diệp cười khổ “Ta chỉ không hiểu vì sao muội lại đồng ý lời mời của Lân Vương ,muội chẳng lẽ không biết hắn là người của người đó?”
“Nếu là tam hoàng tẩu có lẽ sẽ không có việc gì” dứt lời nàng xoay người rời đi được một đoạn rồi dừng lại“Thận trọng với người bên cạnh”.Thượng Quan Lăng Diệp nhìn theo bóng lưng nàng bất đắt dĩ thở dài ,Minh Châu chẳng lẽ để muội xen vào việc này…..là sự lựa chọn sai lầm ?
Trên xe ngựa , Lãnh Ngọc Băng tựa người ra sau ánh mắt phức tạp nhìn Thượng Quan Lăng Phong
“Nàng nhìn bổn vương như vậy có phải đã thích bổn vương rồi?”
“Thối vương gia , ta thấy hình như ngươi rất thích nằm mộng a .Cho dù nam nhân trên đời có chết hết bổn cô nương cũng không thích ngươi .”
“Phải không?”
“Ngươi….hừ , ta sẽ không cùng xú nam nhân ngươi tranh cãi .”
Thượng Quan Lăng Diệp đột nhiên ôm lấy bả vai nàng ,kéo nàng ôm vào lòng .Hương thơm trên người nàng bỗng chốc bay vào chóp mũi của hắn ,cảm giác này ……thật sự rất thoải mái a. Lãnh Ngọc Băng vốn định đẩy hắn ra nhưng không ngờ bên hông xe ngựa có một mũi tên bay đến, trên đó còn có thư tín .
Thật kỳ là trên thư chỉ viết một chữ , tử
Thượng Quan Lăng Diệp nhíu mày nhìn sau đó trực tiếp ném ra ngoài , Lãnh Ngọc Băng vốn không hiểu chữ tử đó là có ý gì nhưng vẫn không hỏi hắn , không phải là lo ngại hắn không nói mà là lão nương đây không rãnh xen vào chuyện của các ngươi . Ta an phận làm cái Duệ vương phi của ta , các ngươi cứ việc chém chém gϊếŧ gϊếŧ lão nương tuyệt đối không xen vào. (Thiên Nhi : cơ mà sau này tỷ có muốn ko xen vào cũng ko được )
Vài ngày sau mọi chuyện vẫn không tiến triển gì , tình hình hiện tại giống như sự bình yên trước cơn bão lớn vậy . Lãnh Ngọc Băng nàng mọi ngày nếu không ăn thì là ngủ rãnh rỗi thì cũng chỉ đọc sách làm nàng có cảm giác mình sắp trở thành trư luôn rồi . Chán , thật sự rất chán !!!!!
Lãnh gia mấy ngày nay đều truyền đến tiếng nháo của Lãnh Ngọc Tâm ,hoàng đế hôm trước ban chỉ tứ hôn nàng cho Lân vương , ai mà không biết Lân vương là hạng người nào gả cho hắn không bằng đi chết còn hơn .
“Cha , nương hai người nhất định phải làm chủ cho Tâm nhi , ta không muốn gả cho Lân vương đó .”
“Nữ nhi của ta ……ôôô” đại phu nhân ôm lấy Lãnh Ngọc Tâm không đành lòng nhìn nàng đem gả cho một người như vậy .
Lãnh lão gia tuy không đành lòng nhưng vẫn không thể làm gì hơn ,đây là lệnh của chủ tử đồng thời cũng là ý chỉ của hoàng đế , bảo hắn làm sao kháng lệnh ?
“Cha , chúng ta có thể nhờ đại tỷ , đại tỷ là hoàng quý phi chắc chắn sẽ giúp được ta .”
“Đại tỷ ngươi hiện giờ còn không lo nổi cho bản thân làm sao còn quản chuyện của ngươi .Hoàng đế gần đây không sủng hạnh nàng , ngươi bảo đại tỷ ngươi làm sao giúp.”
“Ta không tin , đại tỷ chắc chắn sẽ giúp ta . Không phải Lân vương kia rất thích Minh Châu công chúa gì đó sao ,vì sao cuối cùng ta là người gả đi .Ta không cam tâm , tuyệt đối không cam tâm”
“Không cam tâm thì thế nào? Lời của chủ tử ngươi có thể làm trái”
“Hắc Vũ ngươi đến đây làm gì?”
………
Nam Phong Tế Nguyệt một mình đi dạo , được một đoạn nàng dừng lại ở một đình nhỏ .Nàng có chút đau đầu ,cô cô buộc nàng sang Thiên Diệu để làm gì ?Đưa một người bệnh sắp chết như nàng đến đây không phải là đang làm trò cười cho người khác .
Đột nhiên phía sau nàng có người đi đến “Xem sắc mặt củaTế Nguyệt quận chúa hình như không tốt?”
Nàng nhẹ nhàng xoay người lại , nhã nhặn nói “Thái tử chê cười rồi”
Trước mặt Nam Phong Tế Nguyệt chính là thái tử của Đông Phương Quốc – Đông Phương Vũ .Người trong tứ quốc đều biết hắn bản tính nho nhã , ôn nhuận như nước là siêu cấp mỹ nam tử mà biết bao nữ nhân trong thiên hạ thèm muốn .Chỉ đáng tiếc nghe đồn hắn là đoạn tay áo chi phích bởi vì trong cung của hắn không có lấy một nữ nhân cho dù là cung nữ cũng không có .
Đông Phương Vũ đối nàng cười cười nói “Nếu không ngại ,để ta xem bệnh cho quận chúa .Ta tin với y thuật của ta có thể giúp bệnh của quận chúa thuyên giảm phần nào”
Thuyên giảm? Biết bao lần nàng đã nghe hai từ này nhưng bệnh tình vẫn ngày một trầm trọng . Nếu không nhờ số thảo dược trân quý của cô cô nàng có lẽ đã không sống đến hôm nay , dược phẩm ngày càng ít e rằng nàng sống cũng không còn bao lâu .Đối với số mệnh của bản thân nàng sớm đã tuyệt vọng !
“Hoàng huynh , quận chúa nàng ấy đã có thái y chăm sóc .Huynh không cần lo cho nàng” nử tử vận y phục đỏ rực đi đến bên cạnh Đông Phương Vũ thân mật ôm lấy hắn “Sáng sớm huynh bỏ ra ngoài làm cho muội rất lo lắng a!”
Đông Phương Vũ cả người đông cứng , ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đông Phương Phi Phụng trong ánh mắt lạnh nhạt đó vẫn pha lẫn một chút ấm áp .
Tế Nguyệt quận chúa đối với cử chỉ của bọn họ cảm thấy có gì đó không ổn
Tỷ như …..nàng ta cả người như không có xương sống dựa vào hắn
Tỷ như …..ánh mắt của nàng ta nhìn Thái tử giống như đang nhìn ý trung nhân
Tỷ như ……Thái tử đối với nàng ta vừa lạnh nhạt lại vừa nhu tình
Không phải họ là thân huynh muội sao ?