người dịch: idlehouse
Phòng đàm phán của Mae Lampong thoáng mát rộng rãi, vốn được dựng nên làm nơi cho người trong thôn nghị sự, rộng gần bằng hai sân bóng rổ.
Tám bức tượng Thần Diệt Tử trạm khắc bằng gỗ
treo lơ lửng giữa không trung, nét mặt nanh ác nhìn xuống mặt đất.
Dưới đất có bốn
ổ cắm điện, tám cái quạt điện hình bát giác đang quạt gió cho tất cả mọi người ngồi trong căn phòng.
Tổ Phong diện vest và giày da, A Xíu cầm khăn tay không không ngừng chậm mồ hôi cho hắn.
Chiếc máy lạnh di động trong xe trước đó cũng được khuân vào, để ngay sau lưng hắn.
Tổ Phong bị nóng đến độ cổ nổi rôm ngứa ngáy, đánh chết cũng không chịu gãi;
tay trái quý phái đặt úp trên tay phải, tay phải siết chặt chiếc khuy măng-sét đắt tiền.
Hắn cắn chặt răng, trên mặt vẫn giữ vững nụ cười mỉm đẹp đẽ, thản nhiên nói: “Thiện Trạch, họ Thiện các ông không phải là buôn lậu sao?
Không mua nổi một chiếc máy lạnh à?”
Thiện Trạch ngồi đối diện với hắn, mặc một chiếc áo sơ-mi Gucci trắng thêu hoa và quần bó.
Vóc dáng của ông ta không cao, hơi ròm, thuộc loại nhìn rất tầm thường. Có thể là do ở vùng Thượng Hải lâu năm, từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện đều dính chút chất Thượng Hải không đúng điệu.
Hiện giờ những người sống ở Mae Lampong phần lớn đều di cư đến từ các tỉnh giáp ranh phía nam của Trung Quốc như Vân Nam, Quảng Tây, đa số là họ Thiện.
Đám người này dã man tàn bạo, đa số buôn lậu, buôn ma tuý, buôn nội tạng hoặc máu, toàn những thứ phi pháp.
Thiện Trạch là một kẻ lạc đàn trong nhóm đó, đậu được vào trường y ở nước ngoài, sau đó lại về Trung Quốc lập nghiệp.
Thiện Trạch ngẩng đẩu chỉ chỉ nóc nhà, “Cái nhà này của tôi quá lớn, anh đã thấy rồi mà.
Một cái nhà lớn như thế này làm sao mà gắn máy lạnh?”
Ông ta nói một cách hết sức chân thành, “Sếp Tổ, không phải là Thiện Trạch tôi làm khó
nổng.
Trong sơn thôn nhỏ bé này, có được điện đã phải cảm ơn trời phật rồi, anh cũng hiểu rồi chứ hả.”
A Xíu lại rót một ly nước suối vào trong ly kim loại của Tổ Phong.
Rót nước xong, phía trên vẫn còn thiếu hai nấc nữa mới đủ mực nước.
Tổ Phong nhìn xong nhăn mặt, nói: “Đi lấy thêm nước.”
Thiện Trạch dùng hai tay đẩy ấm nước bằng đồng-niken to tướng trên bàn đến trước mặt Tổ Phong, nói: “
Nổngchớ lo,
tôi rất chân thành. Đều là người làm ăn,
nổngđưa tiền đến cho tôi, tôi còn đi hại
nổngsao?”
Tổ Phong là người rất thận trọng, đương nhiên không tin ông ta, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố gắng cho phải phép.
Uống xong nước, hắn dùng khăn mùi-xoa trắng lau miệng, nói: “Không có ý gì đâu.
Bao tử của tôi không được tốt, khắt khe với chất lượng của nước uống, một chút tạp chất cũng không được, không quen uống nước lọc bình thường.”
Thiện Trạch bật một ngón tay cái với hắn: “Sành điệu!”
Nói đoạn lại chêm thêm một câu đầy ẩn ý: “Dân sành điệu thường là không trả giá.”
Tổ Phong đẩy đẩy gọng kính vàng, nói: “Một tỉ mỹ kim? Thiện Trạch à, Thần Kinh Hoa Hồng chúng tôi không phải đang cứu tế.”
Thiện Trạch bắt chéo chân, nói một cách giễu cợt: “Tôi rất chân thành, một tỉ đô nào quý?
Đều chỗ hiểu biết với nhau, đừng keo với nhau vậy chớ.
Nổnghiểu giùm tôi, hiện giờ thị trường chứng khoán quốc tế rất lạc quan với cổ phiếu y tế, à
-lắkmà đem cái đặc quyền chế tạo này tới nước khác mở công ty, bất cứ lúc nào cũng trị giá
mấy chục tỉ trở lên đấy!
Một tỉ mỹ kim, giá đầy lương tâm ấy chứ!”
Nghe Thiện Trạch nhắc đến hai chữ “lương tâm,” A Xíu sau lưng Tổ Phong khẽ cười khẩy một tiếng.
Tai Thiện Trạch thính, nghe được, nói: “Chậc chậc, người của Thần Kinh Hoa Hồng bây giờ chẳng lễ độ nữa rồi, lại còn là công ty quốc tế, tôi nhổ vào!
Đừng tưởng là các người làm thuốc tâm thần thì cao quý hơn những người làm thuốc về máu như chúng tôi được không hả?
Chí ít thì tôi chưa từng can dự vào việc tăng số lượng ca bệnh về máu, đám người Thần Kinh Hoa Hồng các anh hận không làm cho ai ai cũng mắc bệnh tâm thần hoặc tâm lý!”
Ông ta phóng cho A Xíu một cái nhìn giễu cợt, “Cưng à, anh nói có đúng không hả?”
A Xíu suýt nổi đoá, Tổ Phong mỉm cười tao nhã, nói: “Sếp Thiện à, vu khống cũng có thể bị kết tội đấy.
—–Cho nên 5 ngàn vạn mỹ kim, cái giá đó ông nhất định không xét sao?”
Thiện Trạch dựa vào lưng ghế gỗ đàn hương rộng rãi, bắt chéo chân, rung rung bàn chân nằm phía trên mang giày da mũi nhọn, nói: “Kỹ thuật này á, toàn thế giới sẽ chỉ có mỗi một hãng, không có chi nhánh nào khác.
Nổngnghĩ cho kỹ đi.
Lần sau mà tới nói chuyện thì à
-lắkkhông dừng lại ở cái giá hiện giờ đâu.”
Tổ Phong đứng lên, chỉnh lý bộ âu phục trên người.
Thiện Trạch tưởng rằng hắn sẽ nói câu gì chính thức, chỉ nghe hắn hỏi: “Phòng vệ sinh ở đâu?”
Trong phòng đàm phán không có buồng vệ sinh, nhà vệ sinh công cộng nằm trong một cái chòi
cách đó hơn trăm mét.
Lính đánh thuê nhường đường, hai người hộ vệ bám theo Tổ Phong sát gót, đứng canh trước cửa nhà vệ sinh.
Trên xà nhà, tai nghe ẩn hình của Phương Trì có tiếng của Tạ Vi Thời.
“Tổ Phong tới.”
Tinh thần
của Phương Trì phấn chấn hẳn, chăm chú nín thở. Nhà vệ sinh công cộng đó được xây riêng cho căn phòng nghị
sựkia. Rất sạch sẽ, nhưng dù sao trời cũng nóng, có những thứ mùi không xua đi được.
Tổ Phong vừa bước vào lập tực lấy tay bịt ngay mũi và miệng lại.
Trong bụng Phương Trì có 2 chữ: bày đặt.
Đợi cho đỡ một chút rồi Tổ Phong mới cởϊ áσ vest bên ngoài ra, gỡ bớt mấy nút áo sơ mi, thở phào một tiếng dài thườn thượt khoan khoái thả lỏng.
Hắn lại bắt đầu sờ soạng quần tây. Phương Trì cho rằng hắn định đi tiểu, lặng lẽ kéo khẩu trang xuống, nắm chặt ống xì đồng nhỏ để phóng thuốc gây mê.
Loại kim thuốc gây mê này chỉ bay được 5m, cô cần phải đợi lúc Tổ Phong đến bên chỗ bồn tiểu mới có thể ra tay.
Thế nhưng Tổ Phong không đi tới đó. Hắn lấy giấy bọc tay, đẩy từng cánh cửa, xác định trong các buồng cầu không có bất cứ ai khác xong, rồi mới lấy một tai nghe không dây, gọi điện thoại.
Hắn nói tiếng Anh.
“Thiện Trạch không đồng ý với giá của chúng ta.”
“Gã ra giá 1 tỉ mỹ kim.”
“Phải, tôi hiểu.”
“Trong Mae Lampong chỗ nào cũng có lính vũ trang của Thiện Trạch, tôi kiến nghị đợi khi nào gã đến Chiang Mai thì hẵng hành động.”
“Boss, tôi muốn biết vì sao nhất định phải lấy cho được cái kỹ thuật đó.”
“Vâng! Thưa Boss!
Tôi biết rồi, cái gì không nên hỏi, nhất định sẽ không hỏi!”
Giọng điệu của Tổ Phong trở nên mềm mỏng hơn hẳn, bàn tay cầm ống xì đồng của Phương Trì dần dần thả lỏng, cặp lông mày mỏng dần dần chau lại.
Rõ ràng là Tổ Phong đang nói chuyện với một ai đó, hơn nữa còn gọi là “Boss.”
Đây là chuyện mà cô đã ở trong Thần Kinh Hoa Hồng lâu như thế, nhưng chưa từng hay biết.
Lẽ nào phía sau Thần Kinh Hoa Hồng còn có thêm một kẻ đang thao túng?
Là sếp sòng của một công ty quốc tế sao?
Có điều là tuy Thần Kinh Hoa Hồng là một công ty quốc tế, nhưng giữa các chi nhánh của công ty tại các nước khác nhau thật sự không hề giữ liện hệ chặt chẽ chút nào.
Tổng bộ rất xuề xoà đối với việc quản lý các chi nhánh, hơn nữa còn khuyến khích cạnh tranh lẫn nhau.
Năm ngoái, vì công ty Thần Kinh Hoa Hồng có một sản phẩm quan trọng là Siren, địa vị bay tót lên trên trong nội bộ.
Tổ Phong gần như có thể ngồi cùng hàng với những nhân viên quản lý cao cấp trong tổng bộ, làm gì có chuyện mà hắn phải nhỏ nhẹ cung kính thế này cơ chứ?
“À đúng rồi Boss, tôi nghi rằng có người đang điều tra chuyện giữa chúng ta và Thiện Trạch.”
“Sáng nay lúc chúng tôi vào đến Mae Lampong, tôi thấy trên đường có vết bánh xe mới. Nhưng Thiện Trạch nói, cả một ngày hôm nay tất cả mọi đường vào
Mae Lampong
đều được canh gác nghiêm ngặt, chỉ cho phép chúng tôi vào.
Tôi rất nghi rằng có người đã để mắt đến chúng ta.”
“Cục 19?
Vâng, tôi cũng rất nghi ngờ rằng chính là Cục 19.
Nhưng từ sau khi chúng ta đóng phòng thực nghiệm Siren, rồi với lại sau khi Savchenko nhậm chức, Cục 19 đã buông lỏng việc theo dõi chúng ta. Nếu đúng là Cục 19 thì tôi tin rằng giữa các móc xích có cái nào đó có vấn đề.”
“Được, tôi chờ tin tốt từ ngài.”
Tổ Phong cúp máy. Hắn thở phì ra một hơi, nhìn di động, gỡ tai nghe xuống, bất chợt nghiến răng nghiến lợi điên cuồng làm một loạt động tác như muốn đập nát di động ra, sau đó bất chợt lại bình tĩnh đóng di động, cất vào trong túi.
Sau khi cài nút áo sơ mi xong, mặc áo vest vào, hắn ngẩng cao đâu kiêu ngạo sang cả như một con thiên nga, bước ra ngoài.
Vừa đi hắn vừa gọi thêm một cú điện thoại, giọng vô cùng dịu dàng, hệt như đã thành một con người khác:
“Cu Lịch à, em nhớ bố không?
Được, vài ngày nữa bố sẽ về liền, mua mặt nạ bằng gỗ cho em nhá, được không nào?
Được rồi, bố phải làm việc đây, em chào bố đi. Bái bai!”
Tổ Phong ra khỏi buồng vệ sinh, qua một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng Tạ Vi Thời trong tai nghe: “Sao Tổ Phong tự đi ra được rồi?”
Phương Trì trả lời ngắn gọn: “Kế hoạch đã thay đổi.”
“Đi hết rồi, cô ra đi.”
Phương Trì nhẹ nhàng dỡ một viên ngói, chui ra.
Lúc này đang 2 giờ chiều, quãng thời gian nóng bức nhất.
Trên trời như có 10 ông mặt trời, lúc Phương Trì đứng trên nóc nhà, cảm giác
cả thế giới chỉ còn lại ánh sáng chói
loà thiêu đốt, căn bản không thấy được mặt trời nằm ở đâu.
Giờ này trong thôn không một ai đi lại trên đường.
Tất cả thôn dân đang trốn trong nhà cho mát.
Ngay đến chó cũng sợ nóng, trốn trong những bóng râm, lưỡi thè lè, thở hồng hộc.
Phương Trì nhanh nhẹn nhảy xuống đất, chạy thẳng một mạch vào cánh rừng phía sau thôn, tập hợp với Tạ Vi Thời.
Từ trong kính viễn vọng, có thể thấy Tổ Phong đã ra đến bên ngoài, Thiện Trạch đưa ra, hai bên đang thương lượng lần cuối cùng.
Nhưng mà rõ ràng đã thất bại.
Không biết Tổ Phong nói câu gì, tất cả mọi lính vũ tranh đều bất chợt nâng hết súng lên, nhắm thẳng vào Tổ Phong, còn hộ vệ và A Xíu phía sau lưng Tổ Phong cũng lập tức đứng thành hình quạt, bảo vệ Tổ Phong, giơ súng lên nhắm lại vào đám lính vũ trang.
Bầu khí thoắt chốc trở nên giương cung bạt kiếm.
“Thần Kinh Hoa Hồng và Thiện Trạch đã không thành công đàm phán.” Phương Trì nói.
“Vấn đề tiền nong?”
“Phải.
Thiện Trạch ra giá 1 tỉ mỹ kim, thứ trao đổi là một kỹ thuật.”
“Xì.”
Tạ Vi Thời cố làm ra vẻ khoa trương, xì một tiếng.
“Kỹ thuật gì mà đáng giá tới nhiêu đó tiền?”
“Không rõ nữa.”
Phương Trì đáp, “Tôi không đυ.ng vào Tổ Phong, là vì bản thân Tổ Phong không biết kỹ thuật này có ích gì cho hắn.
Phía sau Thần Kinh Hoa Hồng còn có một kẻ khác đang thao túng.
Tôi không muốn đánh rắn động cỏ.”
Tạ Vi Thời chau mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Với lại cái tên cáo già Tổ Phong đó đã đánh hơi được là chúng ta đang theo dõi hắn.
Không biết liệu bọn chúng có định làm gì không.”
“Nếu giao dịch đã thất bại, vậy thì Thần Kinh Hoa Hồng tính làm gì?”
“Nếu tôi đoán không lầm thì gϊếŧ gà trộm trứng.”
Phương Trì đáp, “Boss hậu trường đã ra ý cho Tổ Phong gϊếŧ Thiện Trạch.”
Lúc này, trong tầm nhìn hình tròn, Thiện Trạch giơ tay lên ra ý cho lính đánh thuê bỏ súng xuống.
Thiện Trạch vẫn ngẩng cao đầu, mang một vẻ ngạo mạn bất cần khinh khỉnh.
Hộ vệ của Tổ Phong cũng đua nhau bỏ súng xuống, đoàn người nối đuôi nhau chui vào trong xe, xe nổ máy, nhanh chóng rời khỏi Mae Lampong.
Tạ Vi Thời buông kính viễn vọng xuống, nói: “Cứ thế mà để cho Tổ Phong đi rồi, có vẻ như Thiện Trạch rất tự tin.”
“Chỉ e rằng ông ta quá đỗi tự tin.”
Phương Trì nói: “Thiện Trạch cũng không thể nào ở mãi trong Mae Lampong.
Tôi đoán là Thần Kinh Hoa Hồng sẽ ra tay với ông ta ở Chiang Mai.”
“Nếu thật sự như cô nói là Tổ Phong đã đoán ra chuyện chúng ta theo dõi hắn, thế thì hiện giờ Thiện Trạch là điểm đột phá tốt hơn cho chúng ta.
Trước khi tìm hiểu rõ ràng xem kỹ thuật máu kia là gì, không thể để cho Thiện Trạch chết.”
Phương Trì gật đầu, “Nếu có thể tranh thủ lấy được lời khai từ Thiện Trạch, không chừng còn có thể lấy được chứng cứ để buộc tội Thần Kinh Hoa Hồng.”
Tạ Vi Thời: “Vậy sau đây sẽ làm gì?
Vào thôn, tiếp cận Thiện Trạch, cô dám không?”
Phương Trì cười một tiếng: “Có gì mà không dám?”
Tạ Vi Thời gật gù: “Diễn sâu một chút, người yêu của anh.”
Phương Trì trừng mắt với chàng: “Người cần diễn sâu một chút là anh chứ hả?”
Tạ Vi Thời lẳng lặng nhìn cô: “Anh còn cần diễn sao?”
Phương Trì ngấm ngầm cảm thấy câu nói đó có gì không đúng.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu sau, tim chợt đập hụt một nhịp.