Joker ngồi đung đưa chân trên chiếc bàn bida, cắn cắn mấy cái móng tay sơn đầy màu sắc của anh với vẻ mặt suy nghĩ cực đăm chiêu. Trong khi Sơn cứ ngồi chết dí trên sàn như bị cả 1 biển trời của sự sợ hãi kinh hoàng nhấn chìm xuống vực thẳm vậy. Chợt gã chộp lấy bàn chân đang đung đưa của Joker, lung lay chiếc giày thể thao đầy đinh nhọn ngộ nghĩnh của “gã quái đản” với gương mặt trong vô cùng đáng thương
- Mày phải giúp tao…! Tao không muốn bị phế võ công đâu Huy ơi!!!
- Huy cái đếch! – Joker đá thẳng vào cằm Sơn 1 phát như trời giáng – chơi với tao bao nhiêu năm mà mày đách hiểu tính tao à thằng đầu bò??!
- Được rồi, Joker!! Cũng vì chơi với nhau bao nhiêu năm mà giờ đây tao mới ngồi đây năn nỉ mày – giọng nói gã chưa đựng đầy sự hoảng loạn – mày thân với thằng Vũ mà, nó chắn chắc sẽ nghe lời mày nếu mày chịu thuyết phục nó. Tao không thể tưởng tượng được cảnh sẽ bị mất đi hết tất cả những thứ tao dày công luyện tập khổ cực như bây giờ đâu, làm ơn, làm ơn giúp tao đi…!
Joker thở ra 1 hơi dài, hướng mặt lên đăm đăm nhìn vào cánh quạt trần đang quay mòng mòng giống như những thứ hỗn tạp bay vù vù trong tâm trí anh lúc này vậy. Joker không thích những khi có ai làm bộ mặt đáng thương để nài nỉ anh chuyện gì đó, vì anh biết mình rất dễ mủi lòng, tính cách lại khá nhạy cảm và trọng nghĩa tình. Anh với Sơn quen biết nhau đến nay cũng đã hơn 6 năm trời rồi, chính vì thế anh không thể nào bỏ mặc gã được, mặc dù tình bạn của cả 2 đã không còn gắn bó như xưa kể từ khi Thiên Vũ chính thức bước chân vào giới đánh đấm học đường, chiếm 1 vị trí vô cùng quan trọng trong Liên Minh và cả trong cuộc sống của Joker. Đối với Joker, Vũ vừa là 1 mục tiêu để anh phấn đấu rèn luyện; 1 đối thủ đáng tôn trọng, vừa là 1 người bạn đồng chí hướng, còn Sơn, gã đơn thuần chỉ là 1 người bạn không hơn không kém.
- Được rồi! Tao sẽ giúp mày lần cuối cùng, nhưng… – Joker trừng mắt – nếu mày còn khiến mọi chuyện đi quá xa như vầy nữa, không phải Red, chính tao sẽ là người phế bỏ võ công của mày.!
————-†————
Vũ giật bắn người, tung cái chăn đang đắp kín người mình ra và ngồi phắt dậy… Anh thở hổn hển rồi vội quệt những vết mồ hôi nhễ nhại trên trán 1 cách sợ hãi…
Ngoài trời đang mưa rất to, âm thanh ồn ào của nó khi dội bạt mạng vào từng ngôi nhà như cơn bão lòng trong Vũ lúc này vậy, những cơn mưa về đêm luôn khiến cho cơn ác mộng của Vũ gia tăng thêm nỗi kinh hoàng… Anh mơ thấy Bảo Quân đang lê từng bước chậm rãi về phía anh với gương mặt tươi tắn bởi 1 nụ cười hiền lành nở trên môi, nhưng kì lạ 1 điều là mỗi bước chân của Quân khi được chạm xuống mặt đất, là mỗi 1 vết nứt trên mặt anh hiện lên càng rõ nét… và khi Quân chỉ còn cách Vũ 3 bước chân thì những vết nứt trên gương mặt hiền lành ấy, đồng loạt vỡ ra như 1 chiếc mặt nạ thủy tinh…rơi rớt 1 cách đắng cay trên mặt đất cằn cỗi…để lại 1 gương lạnh băng đằng đằng sát khí cùng đôi môi nở 1 nụ cười rộng đến mang tai trông cực kì gian xảo…đôi mắt Quân thì ánh lên 1 ngọn lửa của sự hiểm ác đến kinh hoàng….
Vũ gập người, ôm chặt lấy đầu mình 1 cách khổ sở khi những lời nói chua chát khố n khϊếp của tên Luân bất giác ùa về trong tâm trí anh… “Nó đã từng rất căm thù mày và luôn miệng nói với tao rằng…nó sẽ lật đổ mày…lật đổ mày…”, “ Đây là những tin nhắn và những đoạn videoclip mà tao với nó lúc còn là “anh em thân thiết”, nếu mày thắc mắc vì sao tao lại lưu giữ đầy đủ mấy thứ này thì tao nói luôn. Tao chưa bao giờ tin nó, vì tao không ngu như mày, hahahaha…”
“A A A…!!!” Vũ kích động thét vang lên như muốn tuông ra hết tất cả mọi sự uất ức và phẫn nộ trong lòng anh. Anh ra sức ném tất cả mọi thứ trong tầm với của mình vào bức tường đối diện đến mức mất kiểm soát! Vũ không thể tin được 1 người anh yêu thương như chính em trai của mình lại từng là 1 kẻ phản bội! Nỗi tức giận dâng trào đến đỉnh điểm khi anh cảm thấy niềm tin anh dành cho Quân bị đáp trả 1 cách chua chát và thật nhục nhã khi anh từng so sánh Quân với người em đã mất của mình, bởi vì rõ ràng “kẻ phản bội” ấy không hề xứng đáng có được tình thương và lòng tin của anh. Đến lúc này Vũ chỉ muốn đánh cho Quân 1 trận thừa sống thiếu chết, nhưng…anh không thể làm được…! Vì mỗi khi trông thấy Quân, 1 phần hình ảnh thân quen của Thiên Vinh từ những mớ ký ức rời rạc trong anh lại hiện về…khiến anh không thể nào động thủ…! Cảm giác của anh, trực giác của anh luôn thôi thúc anh tin cậu em của mình, nhưng lý trí thì không! Những tin nhắn khố n nạn đầy những lời lẽ xúc phạm Vũ và đội nhóm của Quân cứ như hàng ngàn nhát búa tạ đồng loạt đập liên hồi vào l*иg ngực anh vậy, nó khiến anh khó thở, buồn nôn không thể chịu được! Thật không thể chịu đựng được…!
Ngày hôm sau…
Quân đang ngồi kể lể say mê cho các anh em trong Killer nghe về chuyện chào hỏi “gã quái đản” Joker hôm qua thì chợt Hoàng gọi anh từ phía sau và bảo rằng Vũ có lệnh triệu tập gấp dành cho Đội phó 2 trên lớp 12A1. Quân vẫn vô tư cho 2 tay vào túi, vừa đi vừa huýt sáo tiến đến lớp vị thủ lĩnh, nhưng khi vừa bước đến cửa thì sắc mặt Quân chợt trở trên căng thẳng hẳn đi vì không khí ảm đạm, nặng nề trong lớp học này… Vũ dựa nhẹ vào chiếc bàn giáo viên, đứng nghiêng người so với tầm nhìn của Quân và vẫn chưa có động thái gì khi cậu em từ từ lê chân tiến lại gần anh cả.
- Anh gọi em có chuyện gì à? – Quân khẽ nghiêng đầu xuống để cố nhìn đôi mắt Vũ bị ẩn sau làn tóc đỏ phủ lòa xòa
- Thật ra… – Vũ vẫn đứng yên, giọng nói lạnh nhạt vô cùng – cậu là ai hả? Hoàng Bảo Quân?
Quân nhướng mày tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, anh cảm thấy hơi buồn cười về câu hỏi ngớ ngẩn của Vũ hơn là bất ngờ về nó
- Anh hỏi câu hỏi tu từ đấy à đại ca?
Đến lúc này thì Vũ quay phắt sang Quân, khiến cậu em giật mình bởi ánh mắt sắc lạnh đến chết người nổi tiếng của anh cùng giọng nói xa cách đến não lòng
- Vậy mục đích của cậu khi gia nhập băng nhóm là gì? Có phải là muốn học hỏi từ tôi, từ mọi người để bảo vệ người khác không.?
Quân…chết lặng người đi. Những luồng sát khí của Vũ khẽ len lỏi vào sau gáy khiến anh toát cả hồ môi lạnh… Quân đủ thông minh để hiểu Vũ đang nói về vấn đề gì, nhưng tại sao Vũ lại biết được…? Bất giác, Quân nhớ đến đêm chạm mặt thằng Luân ở quán bida của Joker, và đến thằng ngu nhất cũng phải hiểu ra 1 điều: chắc chắn thằng chết bằm đó đã nói cho Vũ biết tất cả mọi chuyện rồi. Quả thật đã từng có vài lần Quân định nói hết sự thật cho Vũ nghe, nhưng chưa lần nào anh có đủ can đảm để thực hiện điều đó cả; và đến lúc này, anh chỉ mong sao thằng đê tiện kia không xuyên tạc sự thật 1 cách thái quá mà thôi. Những lý do ngụy biện, thanh minh cho bản thân bất giác ùa về 1 cách vô thức, nhưng Quân nhanh chóng ngăn nó lại và xua tan đi tất cả. Anh không phải thằng hèn hạ đến mức cứ suốt đời trốn tránh tội lỗi của mình, đã đến lúc anh phải đối diện với cơn sóng gió này, anh không muốn và sẽ không lừa dối Vũ thêm 1 lần nào nữa…. Sau khi hít 1 hơi dài như để kêu gọi mọi sự dũng cảm trong mình, Quân nghiêm túc nói:
- Em sẽ không phủ nhận mọi tội lỗi mà em đã gây ra cho nhóm và anh, nhưng thật sự khi xưa chỉ vì em hiểu lầ….
- Đủ rồi!!! – Vũ quát lên xen ngang lời Quân – tôi không muốn nghe thêm bất cứ 1 lời nói nào được phát ra từ cái mồm xảo trá của cậu nữa! Cậu không cảm thấy bẩn miệng khi nói ra những lý do tốt đẹp, nhân hậu đó sao?! Gì chứ? Học hỏi à? Bảo vệ người khác à? Nực cười! Cậu khiến tôi buồn nôn kinh khủng Hoàng Bảo Quân ạ…!