Vân vừa từ chối lời mời hẹn hò của 1 gã lì lợm đeo bám cô suốt 3 tháng trời, và đây đã là tên thứ 8 rồi! Thật sự cô chẳng có tý hứng thú gì với những tên lắm mồm, dẻo miệng lúc nào cũng mãi tán dương về vẻ ngoài của cô 1 cách thái quá cả…Ấy vậy mà…mỗi lời khen “em xinh lắm” của 1 người cô mong chờ mãi, lại chẳng bao giờ được nghe thấy…
Đêm nay là giáng sinh, 1 đêm thật tuyệt vời đối với những người hay mơ mộng đến nỗi họ có thể thấp thoáng trông thấy từng đóa hoa tuyết tuông rơi giữa bầu trời đầy sao, rồi bỗng bừng sáng lên rực rỡ khi vô tình hòa vào ánh đèn đường trải dài trên khắp con phố thơ mộng… Một đêm lý tưởng dành cho những cặp đôi đang yêu khi họ sẽ cùng nhau thưởng thức 1 bộ phim tình cảm nhẹ nhàng hoặc cùng ngồi nhâm nhi tách café nóng hổi trong vòng tay siết chặt nồng nàn của nhau…để làm ấm cơ thể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng…giữa trời đông giá lạnh như thế này…
Vân luôn mơ 1 ngày nào đó, cô sẽ được tay trong tay người mình yêu dạo khắp từng con phố trong đêm giáng sinh se lạnh như bây giờ. Nhưng mỗi lần bất giác ước điều ước giản đơn ấy, thì tất cả mọi ký ức ngọt ngào khi xưa lại đồng loạt ùa về khiến trái tim cô càng thêm nhói đau và nước mắt cứ trực trào tuông ra từ khóe mi xinh đẹp ấy. Vì thế Vân chưa bao giờ có khái niệm đẹp về giáng sinh cả, cô rất ghét nó, ghét cái không khí se lạnh mỗi khi đêm về, ghét những hồi chuông ngân vang 1 cách háo hức, ghét cả những bài hát giáng sinh rộn ràng khắp phố…vì nó khiến cô cảm thấy bơ vơ, lạc lõng giữa đời thường hơn bao giờ hết…
Năm nào cũng vậy, cứ đến 24/12 là Vân ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, thả hồn vào bầu trời đầy sao, rồi chìm đắm vào giai điệu của những bản nhạc buồn da diết… Và năm nay cũng không ngoại lệ, Vân vẫn ngồi tựa đầu 1 cách bất cần trên bậu cửa sổ quen thuộc, mãi lẩm nhẩm theo lời cực lãng mạn của bài hát Love to be loved by you say mê đến mức không để ý có người nào đó đã đậu xe trước cửa nhà cô tự bao giờ. Chỉ đến khi anh ta nhấn kèn inh ỏi thì Vân mới giật mình và nhìn quanh xuống tìm kiếm “kẻ quấy rối” này.
- Bảo Quân??? – cô trợn mắt ngạc nhiên – tìm chị chi vậy??
Quân nhe răng nở nụ cười cực ngố rồi nói vang vọng:
- Xuống đây chị em mình đi chơi, giáng sinh ở nhà làm gì, chán lắm.!!
- Bé Hân sẽ gϊếŧ chị mất – Vân bất giác cười lớn
- Hân bảo em đến đón chị đến chỗ Hân mà – Quân ngoắc tay mãnh liệt – xuống đây nào!!!
Vân sau hồi lưỡng lự cũng rời khỏi khung cửa sổ, tiến về phía tủ quần áo; gắng chọn ình 1 bộ thật ấm cúng rồi nhanh chóng xuống nhà đi dạo phố cùng cậu em, quên cả phần trang điểm như mọi khi cô bước chân ra đường. Thật sự Vân cũng chán cảnh “cô đơn mình em” cùng khung cửa sổ lắm rồi, biết đâu đi ra ngoài với Quân cô lại cảm thấy khây khỏa và tâm trạng bớt nặng nề hơn…?
Quân phóng nhanh như bay trên con đường khá đông đúc, khiến Vân vài lần phải vô tình rút 2 tay ra khỏi túi áo và vịn hờ vào eo cậu em khi xe bất ngờ thắng gấp. Giây phút đó khiến cô thoáng giật mình…không phải vì sự ngại ngùng đối với Quân, mà chỉ là nó khiến cô nhớ về Thiên Vũ thật nhiều… Vân thở dài rồi lại cho 2 tay vào túi, ngồi dịch xa cậu em ra và hướng đôi mắt buồn nhìn mông lung vào dòng người qua lại tấp nập trên phố… như thể cô mong sẽ “được” vô tình trông thấy bóng dáng thân quen nào đó vậy…
Quân dừng xe trước 1 tòa nhà cao ốc, Vân tò mò mãi lý do vì sao mà cậu em lại đưa cô đến đây, nhưng Quân chỉ cười trừ và thúc giục cô đi theo anh. Sau đó Quân kéo tay cô vào thang máy và bấm thẳng lên tầng cao nhất, rồi tiếp tục đẩy vai Vân bước lên cầu thang bộ dẫn đến sân thượng của tòa nhà cao óc ấy, trông khi cô chẳng hiểu cái mô tê gì cả.
- Hân nói muốn gây bất ngờ cho chị – Quân lém lỉnh – nên bảo em buộc mảnh vải đen này vào mắt chị, chịu khó chút nhé.
- Trời 2 đứa này! Hôm nay hâm hết rồi à? – Vân thở dài nhưng cũng để cho cậu em bịt mắt mình lại, dù gì cô cũng khá hứng thú với những trò bất ngờ như thế này…
Khi xung quanh tối đen như mực bởi mảnh vải ấy, Vân chỉ biết đi theo sự hướng dẫn của của cậu em mà thôi. Rồi cô nghe thấy tiếng mở cửa…không gian yên ắng 1 cách bất thường và vẫn chưa có giọng nói của Hân vang lên như cô đã tưởng tượng. Chợt đôi bàn tay của Quân rời khỏi bờ vai cô… chưa kịp ngoảnh mặt lại để tìm kiếm cậu em thì đã có bàn tay kịp thời nhẹ nhàng cầm lấy tay Vân. Ra là Quân đã bỏ vai bà chị ra để cầm tay dẫn cô đi sao…? Nhưng bàn tay này có vẻ khang khác thế nào ấy, nó có nhiều vết chai hơn, thô hơn, mà lại…ấm hơn nữa… Giây phút 2 bàn tay vừa chạm vào nhau cứ như có 1 luồng điện chạy thẳng vào trái tim cô vậy… Không thể nào chịu đựng được nữa, Vân cất tiếng, hỏi giọng cực kì tò mò:
- Này phải Quân không đấy??
Vẫn im ắng không 1 tiếng động… Vân bắt đầu cảm thấy bất an và hơi…sờ sợ về chuyện bí ẩn bất ngờ này rồi…chợt cô đưa tay lên định gỡ mảnh vải đen xuống thì ngay lập tức bàn tay ấy ngăn cô lại và…giúp cô thực hiện hành động cô định làm… mảnh vải đen ấy buông xuống nền đất lạnh giá trên sân thượng để lộ hàng lông mi cong vυ"t đến kì lạ của Vân… cô hé mở đôi mắt 1 cách chậm rãi, dự là sẽ đánh cho Quân 1 trận vì hôm nay dám cả gan tự tiện cầm tay cô như thế. Nhưng hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô lại là 1 anh chàng với mái tóc hung đỏ ôm gọn gương mặt thanh thoát đang nhìn cô bằng ánh mắt thật…hiền hòa. Cơ thể Vân bỗng dưng mềm nhũn ra như viên kẹo dẻo vậy, trái tim từng bị tổn thương giờ đây lại đập liên hồi như thuở ban đầu khi biết đến 2 chữ “yêu thương”…ánh mắt màu nâu nhạt sâu thẳm của anh chỉ khiến cô muốn chìm đắm vào trong đấy mãi mãi…