Chương 7
Sắc trời ngày càng sáng lên.
Lưu Ngọc một đêm không ngủ, mắt thấy nắng sớm ban mai mờ nhạt theo cửa sổ chiếu vào, mới tỉnh táo tinh thần, chỉnh đốn y phục lại một chút, giương mắt hướng nhìn người đang nằm trên giường. Này giường cũng là Bích Linh hôm qua vừa làm xong, cũng là làm ẩu, bất quá hắn ở trên giường ngủ thật sâu.
Lưu Ngọc trong lòng do dự, giãy dụa hồi lâu, mới thật cẩn thận tiêu sái tiến đến bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú tuấn mỹ dung nhan kia, miệng lẩm bẩm nói:
“Tiên quân a tiên quân, không phải ta thích bội tình bạc nghĩa, mà bên cạnh ngươi thực sự nguy hiểm. Ngươi tương lai nếu hồi phục trí nhớ, nhất định sẽ đem ta bầm thây vạn đoạn, moi tim ta ngâm rượu, rồi mới lột da ta làm đồ lót…. Vô luận thế nào, chung quy miêu sống so với miêu chết vẫn tốt hơn cho nên ta chỉ còn cách đi trước một bước thôi”
Lưu Ngọc vừa nói vừa rụt cổ, mang theo gánh nặng hướng ngoài cửa đi.
Y cũng biết chình mính rất không tiền đồ, thấy cái gì có lợi mới vọt đến, chưa lâm trận đã bỏ chạy. Nhưng nếu tiếp tục ở bên Bích Linh, không khỏi có mức khủng bố chứ sớm muộn gì cũng bị ngoạn đùa đến chết.
Hơn nữa…..
Hơn nữa, khi thấy Bích Linh xây trúc ốc, nói phải cùng y trụ ở đây cả đời, trong lòng lại có chút dao động. Biết rõ tuyệt không thể, lại vẫn không thể khống chế hướng về cuộc sống sắp tới này.
Có người bồi ở bên người.
Có người trảo ngư cho mình ăn
Có người….nói thích ta.
Lưu Ngọc nghĩ như vậy, mới vừa đi tới cửa liền dừng bước, vạn phần bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại chầm chậm từ từ vòng trở về. Y vì muốn hút khô tinh khí của người nào đó, mấy ngày nay vẫn đều cố gắng, đến cuối cùng cũng phát hiện cách ứng phó với hộ thể tiên khí.
Chẳng qua, phi thường phi thường vất vả.
Lưu Ngọc bình thường rất sợ đau. Lúc này nhưng lại cắn răng một cái, miệng niệm ra một chuỗi câu thần chú, chậm rãi như trước đây tiếp cận Bích Linh.
Sức mạnh thật lớn bị đánh ngược trở về, đánh vào mặt Lưu Ngọc sinh đau đớn, ngay cả ngực cũng ẩn ẩn đau, nhưng y không quan tâm, vẫn là cúi đầu tiệp tục niệm thần chú, cuối cuối cùng nhẹ nhàng hôn đến bờ môi mềm mại.
Xúc cảm lành lạnh, mơ hồ mang theo hương vị băng tuyết.
Lưu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng dâng lên một loại đau đớn xa lạ – kia đau đớn cũng không thập phần lợi hại, lại ở địa phương yếu đuối không phòng bị đánh vào, làm trái tim Lưu Ngọc run rẩy.
Nhưng lúc này sắc trời đã muốn sáng rồi.
Lưu Ngọc chỉ sợ làm Bích Linh tỉnh giấc, cho nên một lát cũng không dám dừng lại, nhanh chóng đứng lên, khinh thủ khinh cước tiểu sai đi ra cửa. Y đi được thật xa, mới dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn lại.
Kia một rừng hoa đào tươi đẹp.
Kia trúc ốc vẫn là cong vẹo, giống như tuỳ thời có thể sụp xuống.
Đáng tiếc y không thể không tiếp tục tiến về phía trước, mặc cho tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, mặc cho hết thẩy lần lượt không nhìn thấy được nữa.
Lưu Ngọc ở phía nam có cừu gia, cho nên không dám hướng nam, chỉ có thể một đường hướng bắc. Y trong lòng ngàn quay về trăm, cược bộ cũng thật nhẹ nhàng, thậm chí còn tuỳ tay hái xuống lá cây, lại thổi lên tiểu khúc du dương êm tai.
Một ngày rất nhanh liền trôi qua
Lưu Ngọc vừa đói vừa mệt, tính toán tuỳ tiện lên cây nào đó ngủ, nhưng vừa mới bước vào rừng, chỉ thấy bốn phía nổi lên sương mù dày đặc.
Đây chính là mánh lưới lừa bịp của yêu quái.
Lưu Ngọc đối với thứ này thật rõ ràng, bất giác thu liễm (thu lại) tinh thần, nín thở lắng nghe động tĩnh bốn phía. Trong rừng cây yên ắng, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng vang quái lạ, giống như thanh âm thứ gì đó thổi qua mặt đất. Lưu Ngọc càng khẩn trương, rồi lại không thể đứng ngốc tại chỗ, chỉ có thể từng bước tiến về phía trước. Lưu Ngọc xưa nay không nghiêm chỉnh tu luyện, chỉ thích đùa vui một chút bàng môn tả đạo, đắc tội với không ít người, cừu gia nhiều không đếm được.
Lần này, không biết là ai tìm tới cửa?
Đang nghĩ ngợi, Lưu Ngọc đã muốn xuyên qua sương mù dày đặc nhìn thấy một đạo bóng dáng – kia thân ảnh trong sương mù mơ mơ hồ hồ, đợi đi được đến gần, mới nhìn rõ một thân thủ quần áo màu đen, mái tóc như lửa đỏ. Lưu Ngọc vừa liếc mắt một cái, liền biết ngay người này là ai.
Chân Lưu Ngọc có chút như nhũn ra, bình tĩnh tại chỗ không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn người nọ quay đầu – hé ra một gương mặt tuấn tú cân xứng, mi phân liểu diệp (lông mi vừa dài đều đặn), mâu (con ngươi) như thu thuỷ, quả thực không tìm ra một tì vết nào. Nhưng đúng là bởi vì quá đẹp, ngược lại lộ ra một cỗ yêu tà khí, làm kẻ khác tâm phát lạnh, mao cốt tủng nhiên ( sởn tóc gáy)
Lưu Ngọc cùng người nọ nhìn nhau, cảm giác da đầu từng trận run lên, run rẩy lên tiếng hỏi:
“Luyện đại ca, sao ngươi lại ở chỗ này?” Nam tử họ Luyện khẽ hừ một tiếng, trên mặt hơi lộ tươi cười, thanh âm cũng là mềm mại nói:
“Còn không phải vì ngươi”
“ Là bởi vì vì….. chu quả?”
“ Con miêu yêu nhỏ, ngươi cũng thật to gan, ngay cả đồ vật của ta cũng dám trộm” Vừa nói chuyện, người nọ vừa đi từng bước hướng Lưu Ngọc, mài tóc dài đỏ như lửa theo gió bay lên, phá lệ quỷ dị xinh đẹp, ôn nhu nói:
“Ngươi đem chu quả của ta giấu ở chỗ nào, ân?”
Lưu Ngọc biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, đánh phải nhắm chặt mắt, thành thành thật thật đáp:
“Đã sớm ăn”
“Ăn? Chu quả nếu như hảo hảo luyện hoá, có thể chế thành linh dược khởi tử hoàn sinh, cũng có thể hỗ trợ ta tăng nhiều yêu lực. Một thứ bảo bối như thế, ngươi liền lãng phí huỷ hoại?” thời điểm người nọ nói chuyện, khoé mắt hơi khiêu, hiện ra một loại phong tình khác thường, không giống như đang tìm người tính sổ, ngược lại thật giống như tán tỉnh.
Lưu ngọc sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, miễn cưỡng cười cười, nói:
“ Luyện đại ca đã có hơn một ngàn năm đạo hạnh, làm sao còn cần dùng Chu quả, A chẳng biết phía nam này rất nhiều yêu quái, liền xà yêu Luyện Thiên Sương là lợi hại nhất” ( tên ảnh này mỗ chém đới -_-!!!)
“ Miệng lưỡi trơn tru” Luyện Thiên Sương lại cười, đột tiên nâng tay niết trụ cằm Lưu Ngọc, nhìn thẳng vào mắt y hỏi:
“ Ngươi có biết hay không, ta tiếp qua mấy tháng sẽ cùng Quỷ Vương tỷ thí? nều vì không có chu quả mà bại bởi hắn, ngươi phải như thế nào bồi thường ta?”
Lưu Ngọc chuyển chuyển tròng mắt, hắc hắc cười nói:
“Luyện đại ca bản lĩnh cao cường, ngày thường lại anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, cho dù bại bởi Qủy Vương, cũng giống nhau có thể ôm được mỹ nhân trở về” Y không hiểu được cá cược của người này cùng Quỷ Vương, chỉ hiểu được một yêu một quỷ từ trước đến nay thích thượng nữ tử, vì thế mà đấu tranh gay gắt, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, đấu không dứt mấy trăm năm, vẫn là như cũ thắng bại khó phân, ai cũng chưa từng thắng được tâm người đẹp.
Quả nhiên Luyện Thiên Sương nghe xong lời này, lập tức mỉm cười, chậm rãi buông lỏng tay.
“ Ngươi này mở miếng nói ra, ta thật đúng là thích nghe. Đáng tiếc, sau này chỉ sợ ruốt cuộc không nghe được nữa” Nói xong thân thủ ở bụng Lưu Ngọc ấn một cái, mâu trung bao trùm sát ý, một chữ lại một chữ nói:
“Tuy rằng không có Chu quả, nhưng lấy nội đan của ngươi ra ăn, hiệu quả cũng là giống nhau”