Bàng Môn Tả Đạo

9/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: huyền huyễn, có ngược, lãnh khốc thần tiên cường công đáng yêu miêu yêu thụ,HE. Edit: Diệp Y Mèo yêu Lưu Ngọc bởi vì vào phòng không gõ cửa, nhìn thấy cảnh người nào và người nào đó đang gia …
Xem Thêm

Chương 1-1: Tiết tử
Ngày tháng xui xẻo!

Mèo yêu Lưu Ngọc xoa xoa thái dương đau nhức, nhịn không được lại một lần nữa ai thán chính mình thật bất hạnh.

Nó bất quá chỉ là vào gian phòng của kẻ đó mà không gõ cửa trước, không cẩn thận nhìn thấy người nào đó cùng người nào đó đang gian tình, thế thôi,đã bị cái kẻ ghê gớm, ngu ngốc, đần độn ấy tiện tay vung một cái, mạc danh kỳ diệu tới cái địa phương qủy quái này.

Địa phương quỷ quái cũng liền địa phương quỷ quái, cừu gia của nó lại cố tình ở ngay tại chỗ này, hơn nữa nó ở từ không trung ngã xuống đúng thời điểm, vừa vặn nện ngay trên đầu người ta.

Thế là kết qủa nha…Hắc hắc,có thể nghĩ ra

Mắt thấy cái vị thần tiên nghe đồn rất lợi hại kia từng bước tới gần, Lưu Ngọc chỉ có thể run rẩy nhấc chân lui a lui, chân tay mềm nhũn, duy nhất chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp, chính là “đại phao mị nhãn “

“Tiên, Tiên quân,tiểu nhân… ta với ngài ngày xưa vô oán, ngày nay vô cừu, hà tất phải như âm hồn chưa siêu thoát quấn quýt lấy ta ni? Là là là, ngày đó là ta không đúng, không nên dùng ma quỷ phấn hoa đến đối phó với ngài, nhưng ngài cũng không một chưởng đánh cho ta hiện ra nguyên hình? Ta sau đó chạy đến trối chết, đúng lúc còn bị bộ thụ giáp cấp kẹp lấy, giãy dụa mấy ngày mấy đêm mới thoát ra được….”

Lưu Ngọc vừa nói vừa nháy mắt, kia rõ ràng con ngươi phát sáng mở rộng nhanh chóng bịt kín hơi nước, thật có chút vị đạo điềm đạm, đáng yêu.

Đáng tiếc thanh sam nam tử vẻ mặt đầy hàn ý, căn bản có tai như điếc. chỉ ninh ninh đôi lông mi xinh đẹp, tiếp tục bước nhanh về phía trước, một phen nắm lấy gáy Lưu Ngọc. Tướng mạo của hắn vốn cực kỳ anh tuấn, thế nhưng Lưu Ngọc ngã xuống, vừa vặn nên ngay giữa đầu hắn, hại hắn tại ngay trên núi đá bị đâm cho đầu rơi máu chảy, bộ dạng thập phần dữ tợn.

“Tiên quân….”

Lưu Ngọc cả người phát run, không thể động đậy

Thanh sam nam tử lạnh lùng nhìn hắn, cuối cùng mở miệng lại phun ra hai chữ:

“…tên”

”A? ta bất quá là chỉ là một con mèo yêu không có bản lĩnh, nói ra tên, chỉ sợ làm bẩn lỗ tai của tiên quân”

“Ai hỏi ngươi cái việc này? “

Thanh sam nam tử không kiên nhẫn trừng mắt liếc nó một cái, trên tay lực đạo tăng thêm vài phần. cả giận nói:

“Tên của ta là gì?”

Nghe vậy Lưu Ngọc ngẩn ngơ, nhất thời kinh ngạc không thôi

Di?

Di?di?!

Thêm Bình Luận