Cho dù phải cần sự nỗ lực của bản thân mới có được, nhưng ít nhất vẫn còn hy vọng.
Tán tu không có công pháp hoàn chỉnh, thì cả đời cũng chỉ như vậy thôi.
“Lý công tử, tiểu tử kia sẽ không chết ở bên ngoài chứ?” Một hồn ma âm u nói.
“Sẽ không.” Lý Lâm lắc đầu.
Mặc dù trong lòng kinh thường Lục Khiêm, nhưng hắn ta không thể không thừa nhận, tên Lục Khiêm này có chút thông minh, sẽ không dễ chết ở bên ngoài.
“Một lát nữa khi thấy Lục Khiêm đến đây phải gϊếŧ chết tại chỗ, không cần nói nhảm nhiều, hiểu chưa?”
Những hồn ma này đều là thuộc hạ của Lý Lâm.
Chân thân của bọn họ đã ở đây, còn hắn ta vì muốn giải quyết nhanh chóng nên cũng vác chân thân đến đây.
“Đã rõ!”
Vèo vèo!
Thân ảnh lại ẩn vào sương đen một lần nữa.
Bên kia, mọi người bên chợ Quỷ U Dạ đang đi tìm người.
“Mã đạo hữu, hướng này hình như là Thông U quan.” Giả Đạo hơi lo lắng.
Mã Hằng mạnh mẽ cắn răng, nói: “Thông U quan thì sao chứ? Một lát nữa cứ chặn thẳng hắn ở cửa núi, không cần kinh động đến người phía trên.”
So với Thông U quan, bọn họ giống như là kiến càng lay cổ thụ.
Mã Hằng không muốn từ bỏ cơ hội đột phá lần này.
Chỉ cần lấy được bảo vật, đột phá đến Dưỡng Thần. Thì cho dù đắc tội với Thông U quan, trong thiên hạ này vẫn không thiếu nơi cho bọn họ đi đến.
“Lý Lâm…” Mã Hằng thầm đọc ra cái tên này, trong lòng cực kỳ oán hận.
Bỗng nhiên, Mã Hằng ngẩng đầu lên.
“Dừng lại, phía trước có người mai phục!” Mã Hằng vội vàng la lên.
Đường núi phía trước yên tĩnh không một tiếng động.
Hai bên bóng râm có đám sương mù nhàn nhạt quẩn quanh.
Mặc dù người ngoài thoáng nhìn vào cảnh tượng này sẽ cảm thấy không có gì.
Nhưng ở trong mắt Mã Hằng, lại là từng đám âm khí tận trời.
“Xin hỏi là vị đạo hữu nào ở phía trước? Tại hạ tên là Mã Hằng, có thể mượn đường không?” Mã Hằng không muốn sinh thêm chuyện, khách sáo chắp tay.
“Chúng ta là thuộc hạ của Lý Lâm công tử, người không phận sự nhanh chóng rời đi!” Trong rừng có người lớn tiếng nói.
“Thì ra là cứu binh do Lý Lâm phái tới, gϊếŧ!!!”
“Không ổn, cũng có thể là cứu binh của Lục Khiêm, lên đi!”
Đoàn người bắt đầu chém gϊếŧ.
Một bên là vì tìm ‘Lý Lâm’, một bên khác là vì tìm Lục Khiêm.
Mặc dù đều tìm cùng một người, nhưng cả hai bên đều nghĩ rằng đối phương là cứu binh do người kia phái đến.
Cứ như vậy hai đám người đánh đến ngươi chết ta sống.
Đạo hạnh của hai bên tương đương nhau.
Bên Mã Hằng có cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, còn bên Lý Lâm thì có pháp khí của Đạo quan, hai bên không ai nhường ai, tràng diện cực kỳ đẫm máu.
Tất nhiên, Lục Khiêm không hề biết việc này.
Từ ngày chạy trốn, Lục Khiêm vẫn luôn trốn trên lưng phi điểu. Sau đó là dùng Thiên Nhiên tán, cưỡng ép bay trăm dặm.
Tại một chỗ trong sơn động.
Mây đen dày đặc, hơi nước lượn lờ.
Nam tử mặc đạo quan màu xanh ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Sắc mặt vàng vọt, da mọc lông xanh, trông quái dị giống như yêu ma.
Đột nhiên Lục Khiêm mở to đôi mắt, một đợt âm thanh sóng to cọ rửa vang lên, làn da màu vàng và lông xanh đều rút đi hết.
Sau khi tu dưỡng ba ngày, cuối cùng cũng loại bỏ được tác dụng phụ của Thiên Nhiên tán.
Trước ngày xuất phát, Lục Khiêm đã từng thấy có hai đám người đánh nhau ở phía dưới.
Hình như một bên là người của Mã Hằng, một bên khác là Lý Lâm nhỉ?
“Không phải đã ngộ nhận là người của ta đó chứ?” Trong lòng Lục Khiêm mỉm cười.
Khi hắn đến U Dạ thành đã dùng tên giả là Lý Lâm.
Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, lại khiến hai đám người kia liều mạng với nhau.
Chết nhiều một chút…
Trong lòng Lục Khiêm nghĩ như thế. Sau đó lại lấy hai bình ngọc ra từ túi vải.
Một cái chứa ngọn lửa, một cái chứa Hỏa Táo.
“Thật là hảo đồ vật!” Lục Khiêm nhìn Hỏa Táo đỏ bừng.
Hỏa Táo được ngưng kết từ tinh hoa nhật nguyệt, sơn hà chi khí.
Nếu bây giờ hắn đang ở Luyện Khí hậu kỳ, thì sẽ hoàn thành Luyện Khí hóa thần trong nháy mắt, động một cái là linh hồn thoát xác, chính thức tiến vào Dưỡng Thần kỳ.
Khi Âm thần trong Dưỡng Thần kỳ lột xác, thì có thể sẽ lĩnh ngộ được phương pháp làm nhiều việc cùng một lúc.
Đến lúc đó hắn lại nhập thần vào mấy người giấy, tách ra tu luyện các pháp thuật khác nhau, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Lục Khiêm có được ưu thế của gương vàng thần bí, khi đó mới thể hiện ra điểm vượt trội.
Người tu luyện bình thường thì ngại thời gian có hạn, nên tu luyện nhiều pháp thuật, dẫn tới hiệu quả không rõ ràng.
Trên cơ bản, chỉ có một số trong đó là tuyệt chiêu sở trường.
Đại khái là một hai pháp thuật mạnh, cộng thêm một số pháp thuật nhỏ.
Nếu bây giờ dùng luôn, thì chờ đến khi luyện hóa hoàn toàn, vậy cũng sẽ lập tức tiến vào hậu kỳ.
Nhưng thứ tốt phải chờ đến lúc mấu chốt mới dùng, bây giờ chưa phải lúc.