“Theo lý thuyết Ngạo Nhân sẽ không vô duyên vô cớ đến đây tấn công.” Lục khiêm nghĩ đến một chuyện.
Ngạo Nhân có tính tình cẩn thận, bình thường chỉ tấn công người đi lạc một mình.
Hơn nữa khi gặp phải người khó chơi, cũng sẽ lập tức chạy trốn.
Đám người của bọn họ vừa nhìn là thấy không dễ đυ.ng, hai bên đã giao đấu với nhau nhiều lần như vậy, nhưng nó lại không hề chạy trốn.
Điều gì đã khiến Ngạo Nhân nóng nảy như vậy?
Chẳng lẽ là do uống quá nhiều nước hôi thối vạn năm sao?
Đúng lúc này, lại có một tiếng tiếng nổ mạnh vang vọng đến phía chân trời.
Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Địa Nhãn phun ra ngọn lửa màu trắng.
Trụ lửa xông thẳng lên trời, giống như khói báo động.
Trụ lửa màu trắng này chính là U Minh Hỏa.
Nhưng bây giờ mọi người lại không rảnh để chú ý cái này.
Bởi vì ở giữa trụ lửa là một gốc cây thực vật.
Lá cây xanh biếc, trên đỉnh có một quả, màu sắc mượt mà đỏ bừng, hình dạng trái cây gần giống với mũi khoan, rực rỡ lung linh, vừa thấy là đã biết không phải vật tầm thường.
“Gào!” Ngạo Nhân bỗng nhiên rống to, đôi mắt đỏ bừng, điên cuồng quá độ, tát bay ba người Hiên Viên Huyết giáp một lượt.
Rồi chạy nhanh đến phía trụ lửa.
“Là Hỏa Táo!” Lục Khiêm kinh ngạc kêu lên.
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Ngạo Nhân lại tấn công mọi người, thì ra là vì trái cây này.
Trong “Chân Cáo · Vận Tượng Nhị” có nói: Ngọc Lễ Kim Tương, Giao Lê Hỏa Táo, dược bay lên này ngay cả Kim Đan cũng không thể so.
Đứng thứ sáu mươi trong bảng bảy mươi hai thực vật địa sát quý hiếm.
Gần như ngay lúc nhận ra bảo vật thì thân thể Lục Khiêm cũng bộc phát ngay lập tức nhảy về phía Hỏa Táo.
Hai người còn lại cũng giống như vậy, ngay cả Ngao Nhân hung ác ở phía sau lưng cũng mặc kệ.
Đứng trước lợi ích tuyệt đối, liên minh mỏng manh của ba người đã tan rã.
Vì trong lúc đại chiến vừa rồi, Mã Hằng ở phía sau cùng, cho nên là người gần với Hỏa Táo nhất.
“Lý Lâʍ đa͙σ hữu, Giả Đạo đạo hữu, các ngươi đối phó với kẻ địch mạnh trước, lão phu lấy vật ấy trước, trở về chia đều.”
Mã Hằng vừa chạy vừa hô lớn tiếng.
Trên mặt ông ta mọc ra lông tơ nhàn nhạt, tốc độ cũng nhanh hơn mấy phần.
Chỉ có một quả Táo, chia đều chỉ là chuyện vô nghĩa thôi.
“Lý Lâʍ đa͙σ hữu, ta giúp Mã Hằng, ngươi cần phải trụ vững!” Giả Đạo là người thứ hai gần với Hỏa Táo.
Ngạo Nhân cách hai người không đến hai mươi mét, phương án tốt nhất tất nhiên là gϊếŧ chết quái vật này.
Nếu không cho dù lấy được Hỏa Táo, một lát nữa vẫn sẽ không thoát ra được.
Con người là như vậy đấy, một khi nhìn thấy ích lợi, thì ngay cả những mối quan hệ quan trọng nhất cũng mặc kệ.
“Được! Hai vị đạo hữu, tất cả cứ giao cho bần đạo!”
Lục Khiêm hiên ngang lẫm liệt hô lớn, trong khoảnh khắc đó thân hình của hắn có vẻ vĩ đại không gì có thể sánh được.
Hắn lấy nỏ thiết giáp ra từ trong túi Hồ Thiên.
Băng băng!
Dây cung phát ra hai tiếng!
Nhắm đến phía sau lưng của hai người kia.
“A! Chạy đi!!”
“Hừ! Nghiệt súc Lý lâm, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau khi phản ứng lại, hai người tức giận gào rống.
Hai người có kinh nghiệm lão luyện, tránh vết thương trí mạng, trên người chỉ bị trầy da, nhưng sau khi trì hoãn như vậy thì Lục Khiêm đã sớm lẻn đến phía trước, ăn Tị Hỏa hoàn, bay lên lấy mồi lửa và Hỏa Táo đi, bước lên boong thuyền còn sót lại, chạy thoát ra xa mất rồi.
Lục Khiêm nhanh chóng thu Hỏa Táo và hỏa chủng vào bình ngọc, sau đó lập tức phát động chân khí, phóng lên trên xác bè gỗ bị phá hủy vừa rồi.
Trước khi đi cũng không quên tiêu hủy mấy mảnh xác khác.
Tấm ván gỗ ở dưới chân chỉ dài đến nửa người, với cảnh giới hiện tại thì hắn vẫn chưa bay được, nhưng ít nhất cũng làm được việc chỉ đứng trên một khúc gỗ băng qua sông.
Có thể Ngạo Nhân sẽ còn đuổi theo.
Nhưng Lục Khiêm không hề lo lắng, chỉ cần hắn chạy nhanh hơn hai người kia là được.
Nhìn hai người trên đảo nhỏ la mắng không ngừng, Lục Khiêm nói lớn:
“Hại vị đạo hữu phải kiên trì, rồi quay về tìm Lý Lâm ta chia đều bảo vật này! Ha ha, ta đi đây!!”
Hắn thúc đẩy chân khí khiến tấm ván gỗ bay như mũi tên về phía bờ.
Trong lòng Mã Hằng vừa nôn nóng vừa giận dữ, cười lạnh nói: “Đáng ghét! Ngươi cho rằng như vậy là đã bỏ chạy được rồi sao? Đợi ta…”
“Gào!”
Lúc này Ngạo Nhân cũng đuổi theo.
Khi nhìn thấy cây trái trống rỗng, nó đấm ngực dậm chân, cơn giận bốc lên tận trời.
Sau khi nhìn thấy hai người kia, Ngạo Nhân vọt đến như điên.
Nó muốn xé nát hai tên trộm đáng ghét này.
“Không phải lão phu!”
“Người đó ở phía trước kìa!!”
“Là người đó đã lấy đồ vật đi!”
…
Sau khi tấm ván gỗ cập bờ.
Lục Khiêm vận sức vào đôi bàn chân để chạy trốn.
Thân hình của hắn không hề gầy yếu giống như những đạo nhân bình thường khác.
Tốc độ tối đa mà hắn bộc phát ra hoàn toàn vượt xa hãn huyết bảo mã một ngày chạy sáu trăm dặm.