Chương 74: Nước Đọng Vạn Năm(2)

Lục Khiêm và Mã Hằng có vẻ tương đối bình thường, không hề mang theo bất kỳ hộ vệ nào.

Nhưng lần này Lục Khiêm đã dùng chân thân mà tới.

Vì đề phòng bị người ngoài phát hiện, trước đó hắn đã dùng người giấy xem xét xung quanh một chút.

Sau khi xác định không có ai theo dõi thì mới đến.

Có thể nói là cẩn thận đến mức cực hạn.

“Vào thôi!” Mã Hằng nhìn ngọn núi, quay đầu nói.

Mọi người cất bước tiến vào rừng rậm.

Nơi này quanh năm sương mù âm u lượn lờ, từ giữa sườn núi trở lên đều ẩn dưới mây mù.

Mùi ẩm ướt khó ngửi bốc lên, khi chân đạp lên lá khô sẽ phát ra âm thanh ‘rộp rộp’, vừa lơ đãng là đã bị sụp vào ngay.

Bởi vì ở phía sau nơi này mọc rất nhiều cây đa.

Cây đa phải đến năm sáu người mới ôm hết được, tán cây che khuất bầu trời, có vô số xúc tu rũ từ trên xuống, che khuất tầm mắt.

Thỉnh thoảng có một trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây vang lên tiếng xào xạt, vỏ cây đa già nua vặn vẹo giống như một khuôn mặt người.

Ba người đều là kẻ tài cao gan lớn, không có cảm giác gì nhiều đối với mấy cảnh vật này.

Trong miệng Giả Đạo từ từ niệm, trên không trung dâng lên một màn hắc vụ*.

*Hắc vụ: sương đen

Trong hắc vụ hiện ra mắt người thật lớn, mắt người xoay tròn chuyển động.

“Hướng Tây Nam.” Giả Đạo mở to mắt, hắc vụ phía trên cũng theo đó mà biến mất.

Mọi người trong đoàn đi xuyên qua cỏ dại cao đến nửa người, sau khi đi lòng vòng khoảng nửa canh giờ, trước mắt đã rộng mở thông thoáng.

Vị trí hiện tại của bọn họ là ở trên vách núi.

Còn phía dưới vách núi là một cái khe nứt.

Dưới đáy cốc là một cái hồ nước.

Diện tích hồ nước không lớn, có các đảo nhỏ dày đặc nằm rải rác ở phía trên.

Đảo nhỏ nằm trên mặt hồ bốc lên ánh lửa ngập trời, thiêu đốt quanh năm, tro đen vân vân rơi vào trong nước.



Cũng không biết nước trong ao hồ này đã có mấy ngàn mấy vạn năm lắng đọng.

Chất nước hiện lên màu đỏ hồng, mọc đầy sinh vật phù du màu xanh lục.

Sắc trời ảm đạm, phù du phát ra ánh sáng huỳnh quang màu lục, cảnh sắc này khiến da đầu người ta tê dại.

“Cẩn thận một chút, nước đọng vạn năm này có độc tính kinh người, đừng sờ vào.”

Giả Đạo hạ lệnh để hộ vệ làm ra một con thuyền gỗ, mọi người lên thuyền, con thuyền chậm rãi đi về phía đảo nhỏ.

Một mùi tanh tưởi cứ quanh quẩn ở bốn phía.

Thậm chí Lục Khiêm còn thấy có một thi thể đang bay ngay đằng trước.

Đây là một cái xác trâu, thi thể bị bọt nước nén phình ra rất to, căng đến mức giống như khí cầu.

Trên tai mắt mũi miệng của con trâu có dòi trắng mấp máy bò đầy cùng với con kiến màu xanh lục dạng côn trùng.

Bên ngoài lại khoác lên một lớp phù du màu đỏ xanh và rêu xanh thật dày.

Liếc mắt nhìn qua kia, lại thấy giống như một cục đá lớn.

“Hửm?” Lục Khiêm khẽ nhíu mày.

Xác trâu phình to cực nhanh, sau đó bỗng nhiên nổ mạnh!

Ầm!

Thịt thối văng ra.

Cùng lúc đó, Lục Khiêm cũng dựng lên Chân Thủy hộ thuẫn ở trước mặt, cản lại máu thịt và nước văng đầy trời.

“Vẫn là đạo hữu phản ứng nhanh, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.” Mã Hằng thở dài nhẹ nhõm.

Nếu con thuyền này bị hủy hoại, rớt vào khe nước vạn năm này, vậy không chết thì cũng bị lột da.

Mà trong nước còn có một loại sinh vật nữa, đó là một loại Hắc Lân Ngư.

Trong miệng những con cá kia mọc đầy răng nanh, sức sống cực kỳ mạnh mẽ.

Thậm chí còn có một số con nhảy lên mặt nước để tấn công bọn họ, nhưng tất cả đều bị chém hết.

Rất nhanh con thuyền đã cập bờ, mọi người đi lên đảo nhỏ.

Trên đảo nhỏ là một mảnh hoang vắng, dưới mặt đất có từng cái lỗ thủng phun lửa.



Một mùi khí lưu huỳnh nồng nặc ập vào mặt.

“Đây chính là Địa Nhãn, một số Địa Nhãn có chứa U Minh Hỏa dưới lòng đất.”

Ọc ọc…

Lúc này, trên mặt nước ở phía sau mọi người phát ra từng đợt bọt khí, mặt nước nổi lên gợn sóng.

Một bóng đen nhanh chóng bơi tới đây từ mặt nước ở phương xa.

Ào ào!

Một bóng đen nhảy lên mặt khỏi nước.

Gào gào!!

Tiếng gào rống vang vọng đến phía chân trời, thuyền nhỏ của mọi người trực tiếp bị xé nát.

Ầm ầm ầm!

Bóng đen bay đến hai ba lần.

“Cẩn thận!” Lục khiêm vội vàng hô lên với mọi người bên cạnh.

Vừa dứt lời, bóng đen đã nhảy cao lên, khuôn miệng khổng lồ màu đỏ tươi há to, một đầu lưỡi màu đỏ thật lớn mọc ra gai ngược vung đến đây.

Keng keng!

Hiên Viên Huyết giáp bị đánh bay, vũ khí rơi xuống trên mặt đất.

Sau đó đầu lưỡi kia cuộn lại, cuốn Hiên Viên Huyết giáp trở về, một âm thanh nhai nuốt khiến người ta ê răng truyền đến.

Huyết giáp đao thương đều không phá được lại bị cắn nát nhẹ nhàng như vậy, phần đầu bị nuốt chửng.

“Thân thể này thật mạnh mẽ!”

Lục Khiêm lấy ra Ngũ Sát Âm Phù kiếm.

Một thanh kiếm dài màu lục cắt qua không trung, mang theo âm thanh nổ tung đâm xuyên không khí.

Keng!

Âm thanh của Hồng Chung Đại Lữ vang lên, Ngũ Sát Âm Phù kiếm văng ra.

Thân kiếm Âm hỏa cắm thật sâu xuống mặt đất, toát ra từng đợt khói đen, giống như dao nóng cắt đậu hũ vậy.