Những người khác đều tự cho bản thân là am hiểu pháp thuật, nhưng lúc cận chiến lại bị một quyền của hắn đánh bại, vừa nghĩ đã thấy vô cùng kí©h thí©ɧ.
Lần này sau khi hắn xuống núi tìm Hỏa chủng, cũng nhìn xem có thể tìm được huyết mạch của yêu thú nào hay không, tốt nhất là trên Thất Thập Nhị Địa Sát bảng trở lên.
Luyện huyết nhập vào cơ thể, hoàn thành Luyện thể.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Khiêm đã chợt có mục tiêu.
Hắn quay lại tìm Lý Độ rồi báo cáo sự việc với ông ta.
"Không có? Hừ, đúng là nói láo, tên nhãi này thật đúng là khinh người quá đáng." Lý Độ trợn mắt dựng râu, sau đó chán nản thở dài.
Ở đây chửi bới chẳng có ích gì, rõ ràng người ta không đưa cho mình, vậy thì có biện pháp gì nữa cơ chứ.
"Một lát nữa, con xuống U Minh cốc lấy đi, bây giờ lấy chắc hẳn là có, lấy một cái thật tốt vào." Lý Độ nói.
"Nhớ kỹ, màu sắc của Hoa diễm càng trắng thì phẩm chất càng cao."
“Đệ tử đã hiểu.” Lục Khiêm gật đầu đồng ý.
Trên người hắn còn có khoảng ba mươi đạo công, hắn đi đổi một ít vật tăng cường sức mạnh rồi sẽ xuống núi.
Lần này không cần ai đi cùng.
Hắn lên đường một mình, để lại một người giấy để giải quyết những việc khác.
Nếu không phải lấy hỏa có độ khó cực cao mà Chân hỏa lại khắc chế người giấy thì Lục Khiêm đã mang người giấy đi rồi.
Ngày hôm sau, tại Chấp Pháp điện.
“Mọi người biết bao nhiêu về Bồ An?” Lục Khiêm nhìn Vu Từ và những người bên cạnh.
Lục Khiêm mời họ đến là vì muốn tìm hiểu tình hình trước khi xuống núi.
“Ta không biết rõ lắm.” Vu Từ lắc đầu, “Có điều ta quả thật rất quen thuộc với U Minh cốc. Nơi này cách đó sáu trăm dặm, Hỏa diễm kéo dài quanh năm không dứt, thời tiết cực kỳ xấu.”
"À, đúng rồi. Dưới chân núi có U Dạ Thành là khu vực không ai cai quản. Chỗ đó ngư long hỗn tạp nên phải cẩn thận."
Người, yêu, ma quỷ lẫn lộn, thành phần rất phức tạp.
Phần lớn đều là tán tu không có thành tựu gì nên không được coi trọng.
Cứ mười năm, Thông U quan mới thu hoạch Hỏa chủng một lần.
Ngoài lần đó ra, tòa thành này không có bất kỳ giá trị gì.
Nếu thêm một thế lực thì trái lại sẽ tăng thêm chi phí, vì vậy nên vẫn bị bỏ mặc cho tới tận bây giờ.
"Nếu mình bị gϊếŧ ở đó thì sẽ không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, xem ra cần phải cẩn thận rồi." Lòng Lục Khiêm thầm nghĩ.
"Bồ An thì ta biết rõ, người này am hiểu Phòng Trung thuật*, nghe nói có người bị gã dùng làm thuốc thải âm bổ dương khiến người đó không có kết cục tốt."
*thuật phòng the(chăn gối)
Yến Hưng Liệt chợt mở miệng nói.
Lần trước Lục Khiêm đến Dược phòng tìm thuốc cho hắn ta sử dụng, toàn bộ lông trên người hắn ta đều đã rụng hết.
“Hạng người như vậy, thế mà đạo quan lại không quan tâm!” Đường Băng phẫn nộ nói.
Là cô gái duy nhất trong tiểu đoàn thể, nàng có quan hệ rất tốt với Hàn Lỵ.
Ngày đó, Hàn Lỵ được Bồ An nhắm tới, nàng còn mừng thay cho Hàn Lỵ, nhưng không ngờ lại rơi vào tay quỷ dữ rồi gặp phải kết cục thế này.
“Hừ, trong môn tôn thờ thực lực, ai mà quản đến chỗ của đạo đồng chứ.” Vương Minh cười lạnh nói.
"Ta nghe nói Bồ An có bộ dạng như đàn bà, có lẽ gϊếŧ người là để tu luyện pháp khí đấy." Vương Minh nói.
Pháp khí khác với vũ khí thông thường, phần lớn đều có công năng đặc biệt, uy lực mạnh hơn rất nhiều so với vũ khí thông thường.
Giá cả cũng vì thế mà vô cùng cao.
Lục Khiêm ghi nhớ từng việc một, cáo biệt với mọi người rồi đi đến Qủy thị.
Hắn mua năm thước giấy Thi Mao, máu Linh hồ, Thiên Nhiên tán trong nháy mắt giúp bổ sung chân khí các loại...
Thiên Nhiên tán có giá ba Đạo Công, tương đương với ba tháng tiền lương cơ bản của Luyện Khí đạo sĩ.
Đáng tiếc là Lục Khiêm vẫn chưa học được U Minh Khí hỏa, nếu học xong thì đã có thể kiếm tiền bằng cách luyện chế loại dược này.
Lục Khiêm cầm tín vật Lý Độ đưa cho xuống núi.
Một đường bôn ba phi ngựa.
Hắn đi cả ngày lẫn đêm, cự li sáu trăm dặm đã nhanh chóng tiếp cận được.
Từ phía xa có thể thấy một thành trì.
Đó là U Dạ thành.
Nhưng hắn không đi vào ngay mà tìm một nơi khuất ở bên ngoài để ẩn mình rồi đưa người giấy vào điều tra tình hình trước.
Trong một khu rừng rậm rạp.
Nơi đây cả ngày không có thấy ánh sáng mặt trời, lá rụng chất thành một tầng dày, vừa nhìn đã biết là nơi ít người lui tới.
Trên vách núi phía sau bóng cây có một hang đá tự nhiên bị dây leo che phủ.
Lục Khiêm điểm nhẹ dưới chân, nhảy lên năm trượng rồi bay vào trong đó.
Rầm rầm!
Rất nhiều con dơi bị làm cho sợ hãi bay tán loạn ở trong sơn động.
Lục Khiêm lấy ra một xấp giấy trắng.
Giấy trắng tự cháy, mười mấy hỏa cầu màu lục bay ra, thiêu rụi những con dơi.
"Cái chỗ quỷ quái nào thế này..." Lục Khiêm khịt mũi một cái.