Chương 6: Gϊếŧ Người



Sáu ngày sau, trong rừng.

Một nam tử mặc áo xanh ngồi xếp bằng bên dưới tàng cây, hắn mi thanh mục tú, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt giống như đang khép hờ.

Bên cạnh đặt một người giấy tướng quân khoác kim giáp cao bảy thước, tay cầm trường đao, đầu đội nón trụ.

Mặc dù chỉ là người giấy nhưng lại có bộ dạng uy nghiêm, tựa như thần tướng hộ pháp vậy.

Thật lâu sau đó Lục Khiêm mở to mắt, tinh quang lấp lóe, con ngươi óng ánh giống như hắc diệu thạch.

A!

Bạch khí từ trong miệng mũi phun ra như tên bắn.

Lục Khiêm dạo quanh cái mâm kim sắc trong đầu để xem thông tin bên trên.

Vô Danh tâm pháp (Tiểu Thành: 16/100)

Âm Hồn Chiết Chỉ thuật (Tiểu Thành: 10/100)

Vô Danh tâm pháp đột phá, chân khí lớn chừng đầu ngón tay nhỏ.

Bây giờ tố chất thân thể của Lục Khiêm đã vượt xa trước kia, tung người tại chỗ có thể cao hơn một trượng, khí lực có thể so với hổ báo.

Những ngày này hắn chiết mười người giấy, đột phá đến Tiểu Thành chi cảnh, cũng có thể thúc đẩy người giấy cao bảy thước được rồi.

Người giấy lực lớn như trâu, nhanh nhẹn như báo, không sợ đao binh.

Khuyết điểm duy nhất là sợ lửa sợ nước.

Bây giờ sau khi hắn đột phá, trong người giấy còn lẫn một tia yếu lòng.

"Hiện tại có thể xuống núi rồi." Ánh mắt Lục Khiêm sắc bén ẩn hiện sát cơ.

Người ta nói lòng mang lợi khí thì tự khởi sát tâm.

Lúc này thực lực của hắn siêu tuyệt, ngược lại hắn không muốn xám xịt rời đi.



Xuống núi thì có thể làm gì chứ?

Giấu dị bảo trong lòng nhưng chẳng cầu được tiên môn.

Từ xưa đến nay, bao nhiêu quan lại quyền quý tìm tiên mà không được, tiên duyên không phải cứ cầu là sẽ đến.

Chẳng lẽ phải dựa vào thuật người giấy sống đến hết đời giống như ông nội?

Tiên duyên gần trong gang tấc, Lục Khiêm không muốn đặt bảo trên kỳ ngộ sau khi xuống núi (không quá hi vọng sẽ gặp kỳ ngộ sau khi xuống núi).

Trên thân Mạc Lương nhất định có phương pháp tu luyện tiếp theo.

"Nếu như gϊếŧ Mạc Lương..." Trong lòng Lục Khiêm dâng lên một ý niệm, suy nghĩ này tựa như lửa nóng càng đốt càng vượng.

Ngày đó Mạc Lương đập vai hắn, trong lúc vô tình Lục Khiêm liếc thấy da thịt trắng nõn của lão hơi khác thường.

Trông giống như thoa một tầng bột chì.

Hơn nữa, xen lẫn trong mùi hương kỳ lạ trên người lão còn chứa một mùi hôi tí xíu khó có thể nhận ra.

Tuổi tác Mạc Lương cực kỳ lớn, thoa phấn chắc vì để che giấu đốm đồi mồi trên mặt, còn mùi hương trên người là để che giấu khí tức mục rữa.

"Kế này có thể thực hiện!" Trong lòng Lục Khiêm hạ quyết tâm.

"Được lắm tên cẩu nô tài kia! Ngươi vậy mà lại trốn ở chỗ này!" Một tiếng kêu lớn chợt vang lên giống như sấm sét giữa trời quang.

Lục Khiêm như dẫm phải đuôi mèo, ánh mắt lấp lóe, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm.



Tiếng gọi đột ngột vang vọng khiến lông tơ Lục Khiêm dựng đứng.

Một khi bị người khác phát hiện ra bí mật trong lòng, hắn ắt sẽ chết không có chỗ chôn.

Suy cho cùng Lục Khiêm cũng chỉ là một con chim non vừa mới ra đời.

Hắn quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy thiếu nữ mặc một thân y phục hỏa hồng, tay cầm trường tiên, lục kiếm ba thước treo ở bên hông đang nhìn hắn chăm chú.



Bên cạnh là hai nam tử lấm la lấm lét.

Thiếu nữ chính là Mạc Linh Nhi điêu ngoa ngoan độc, hai bên rõ ràng là láng giềng của Lục Khiêm.

"Lén la lén lút, có phải là trộm thứ gì rồi không?" Mạc Linh Nhi chất vấn.

Mạc Linh Nhi là một người bẩm sinh hướng ngoại, cực kì thích đùa cợt kẻ khác.

Mấy ngày nay Lục Khiêm ru rú trong phòng không ra ngoài, cho dù muốn ẩn nấp thì cũng chỉ được một lát, nếu không khó tránh khỏi sẽ bị người để tâm biết được.

Sau khi nghe có người mật báo, Mạc Linh Nhi hứng thú bừng bừng dẫn người tới đây.

Đoạn thời gian trước, Mạc Linh Nhi dùng tảng đá nện vào đầu Lục Khiêm.

Mạc Lương không trách phạt, nhưng cũng từng nói qua một lần.

Trong lòng Mạc Linh Nhi ôm hận đến tận hôm nay, một khi bắt được cái đuôi, nàng ta không đánh chết gã tiện nô này không được.

Hai người bên cạnh thì cười trên nỗi đau của người khác.

Ngày thường Lục Khiêm độc lai độc vãng, chưa từng nịnh bợ bất luận kẻ nào, bọn hắn đã ngứa mắt cái tên tự cho là mình thanh cao này lâu rồi.

Thế là bọn hắn đặc biệt mách lẻo với Mạc Linh Nhi, không ngờ còn thật sự túm được một cơ hội.

"Ta lên núi đốn củi chứ cũng không phải trộm cướp, tiểu thư hiểu lầm rồi." Lục Khiêm cười nói, tay lần ra sau lưng, ngón tay ngấm ngầm bấm quyết.

"A? Đó là thứ gì? Hai người các ngươi tới đó xem xem. Cẩu nô tài, không được nhúc nhích."

Nhìn thấy người giấy bên cạnh, ánh mắt Mạc Linh Nhi sáng lên, cứ như thể nhìn thấy đồ chơi mới.

"Vâng, tiểu thư."

Hai người nọ hấp tấp tiến tới, lúc đi ngang qua bên cạnh Lục Khiêm còn đắc ý liếc Lục Khiêm một cái.

"Lục đại tiên sinh, ngươi chết chắc rồi..."

Lục Khiêm và người chung quanh không hợp nhau lắm, hắn độc lai độc vãng, nói chuyện cũng không thô bỉ như những kẻ khác, cho nên bị người ta gọi đùa là tiên sinh.

"Thật à?" Giọng nói bình thản của Lục Khiêm vang lên bên tai.