Ban đêm.
Trong phòng dưới ánh nến, quang ảnh chiếu lên mặt người âm u sáng tối.
"Cuốn sách này, thượng sĩ có được sẽ đằng vân bay lên cao; trung sĩ có được thì quỷ sợ thần kinh; hạ sĩ có được sẽ định quốc an bang. Người có được sách phải cẩn thận giữ bí mật, chớ có lãnh đạm."
Đương nhiên, pháp thuật này cũng không thần kỳ như vậy.
Phần lớn sách lậu lén tuồn vào phòng thi cũng có viết mấy câu thế này, thổi phồng đề cao chính mình.
Sau đó là nội dung thuật pháp.
Đến trước cánh cửa tu luyện pháp thuật này còn cần phải khai đàn cầu nguyện.
Vật liệu không nhiều lắm, ở khố phòng có rất nhiều, mấy ngày nay hắn vụиɠ ŧяộʍ mang ra ngoài.
...
Rừng cây âm u ẩm ướt.
Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng không thể chiếu xuyên xuống rừng rậm, xung quanh tối tăm như ban đêm.
Dưới tàng cây có một khối đất u lên rộng khoảng ba thước, trên đó đặt ngọn đèn dầu, chỉ gai, kéo và nhành trúc.
Hai bên đốt hai cây nến đỏ chót, bên trên mâm gỗ đặt táo, đậu phộng, lá trà, rượu vân vân.
Trái cây là để âm linh trong cõi u minh hưởng dụng.
Người giấy vốn là vật chết, chỉ có âm linh mới có khả năng phó thác thần ý.
Trước đàn đặt một người giấy cao ba thước, lấy cây trúc làm khung, giấy trắng làm da, thân mặc trường sam màu xanh, bên trên đội mũ hoa văn có màu chàm, tay cầm một thanh đao giấy, gương mặt thoa son phấn đỏ bừng, chưa được vẽ mắt.
Lục Khiêm đứng trước đàn, tay bấm ấn quyết, chân giơ lên cao, trong miệng nói lẩm bẩm.
Hô!
Một trận âm phong thổi qua, nhánh cây lay động sột soạt.
Ánh nến lắc lư kịch liệt, biến thành màu xanh lục.
Nhiệt độ bốn phía như giảm xuống mười mấy độ.
Bầu không khí vô cùng đáng sợ, như thể thật sự có quỷ vật trên tế đàn đang ăn từng miếng lớn.
"Quỷ tiên bốn phương thần ngũ phương, kim đan được điểm chút duyên linh; thái thượng ngự chỉ đích thân chỉ giáo, lưu truyền hỗ trợ đạo độn chân hình... Đệ tử thề thụ thần tiên pháp, gặp dữ hóa lành tránh đao binh. Vụt!"
Lục Khiêm dùng đao bổ củi cắt lấy ngón giữa, nhỏ một giọt máu đầu tim vào trong mực trộn cùng chu sa, lấy bút lông chấm chấm rồi điểm hai con ngươi vào chỗ đôi mắt của người giấy linh đồng.
Soạt!
Chân khí trong cơ thể hắn nháy mắt ít hơn phân nửa.
Vòng sáng Âm Hồn Chiết Chỉ thuật trong đầu sáng thêm một nấc.
Người giấy linh đồng rung nhẹ, trong mắt hiện ra hồng quang, tứ chi vốn thô ráp chợt trở nên có chi tiết, khớp nối mềm mại, năm ngón tay rõ ràng.
Răng rắc răng rắc!
Người giấy đứng lên, trong bóng đêm u ám bỗng nhiên xuất hiện một “người” mặc áo liệm màu chàm, mặt trắng như tờ giấy, gò má đỏ như máu.
Người nào nhát gan không chừng sẽ bị hù chết.
Lục Khiêm không sợ hãi chút nào, bởi vì đây là người giấy của hắn.
"Ụt ụt..."
Từ trong bụi cỏ chợt có một con lợn rừng lủi ra ngoài.
"Tới đúng lúc lắm, gϊếŧ nó đi!"
Lục Khiêm chỉ vào lợn rừng.
Người giấy linh đồng bước chân phải ra, hơi chao đảo một cái, thân hình xuất hiện cách đó ba mét.
Nó lắc lư hai ba cái rồi đi tới phía sau lợn rừng.
Giơ tay chém xuống!
Éc!
Cổ con lợn rừng bị mở ra, máu tươi bắn tung tóe, nó kêu thảm rồi ngã nhào xuống đất.
Mặc dù linh đồng chỉ cao ba thước nhưng khí lực toàn thân lại không kém chút nào, tốc độ của nó cực nhanh, đạt đến mức vô tung vô ảnh.
Đây là hiệu quả do luyện Âm Hồn Chiết Chỉ thuật mà thành.
Hắn tìm cách khai đàn, cầu nguyện âm hồn trong cõi u minh.
Lần này khai đàn tương đương với việc lập hồ sơ, lần sau không cần phải khai đàn nữa.
Sau nửa canh giờ, con ngươi của người giấy linh đồng tan rã, không lửa tự thiêu.
"Chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ thôi sao?" Lục Khiêm lẩm bẩm.
Chân khí trong cơ thể hắn chỉ có thể chèo chống người giấy cao ba thước, duy trì tầm nửa canh giờ.
Nếu muốn người giấy cao lớn hơn, trước tiên phải tăng pháp thuật đến mức độ thuần thục, cộng với tu luyện nội công.
Độ thuần thục của Vô Danh tâm pháp đã có năm thành, thuật gấp giấy thì mới một thành.
Vẫn còn bảy ngày là đến kỳ khảo hạch.
Trước lúc đó hắn nhất định phải luyện được công pháp càng cường đại hơn, như thế mới nắm chắc được khả năng có thể xuống núi.
Thời gian bảy ngày khẳng định là đủ rồi.