Chương 40: Xuống Núi(2)

Đạo quan trăm ngàn người khẳng định là không thể hoàn toàn ảnh hưởng được số tài nguyên của một mảnh đất lớn như thế.

Cũng giống như các thế lực phụ thuộc sinh ra.

Hàng năm những thế lực này phải nộp lên một số lượng tài nguyên nhất định, nhờ vào đó thu lấy một vài thứ để mà sinh tồn.

"Ngươi nói đúng mấu chốt rồi đó."

Vu Từ dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Mấy năm nay số lượng Quỷ Diện Hoa bọn họ cung cấp bị giảm bớt ba thành, Bạch Dương thành công bố với bên ngoài là bởi vì sâu bệnh nên thất thu, nhưng Chấp Pháp điện hoài nghi trong bọn họ có người bỏ túi riêng."

"Cho nên lần này chúng ta còn có một nhiệm vụ ẩn, đó chính là thẩm tra nguyên nhân thật sự dẫn đến chuyện sản lượng Quỷ Diện Hoa giảm mạnh à?" Lục Khiêm bắt được điểm chính trong lời nói của bọn hắn.

"Không sai." Vu Từ gật đầu: "Mượn danh nghĩa tra án mất tích để thăm dò hư thực, sau đó báo lên người trong quan.

Lần này còn có một đạo hữu lợi hại đi cùng, người này vừa làm xong nhiệm vụ không ở trong sơn môn. Chúng ta đi Bạch Dương thành trước rồi tập trung ở đó."

Chuẩn bị trong khoảng ba ngày, năm ngày sau đi đến Bạch Dương thành. Ba người Vu Từ quyết định hiện tại xuất phát luôn.

Lục Khiêm suy nghĩ một hồi, nói: "Ta không đi cùng các ngươi, hôm sau ta mới đi. Đi suốt cả ngày lẫn đêm hẳn là có thể kịp nhập bọn với các ngươi."

Khả năng nhiệm vụ này sẽ kéo dài thời gian, Lục Khiêm định chuẩn bị thêm một vài thứ, tiện thể giao thêm một nhóm hàng cho Vương Minh.

Chỗ Lý Độ bên kia thì hắn hỏi một tiếng là được, đạo sĩ tương đối tự do, huống hồ đây cũng là vì công vụ.

"Được, vị đạo hữu kia cũng không đến nhanh lắm đâu, đến Bạch Dương thành chắc cũng phải đợi."

Vu Từ đưa cho Lục Khiêm một con hạc giấy rồi lập tức rời đi.

Ba ngày sau, Lục Khiêm đeo một cái túi lớn đi ra khỏi cửa.

Hắn tiến vào khu rừng rậm nguyên sơ không thấy được ánh mặt trời, trên không trung có vô số Hàn Nha bay qua.



Một con Hắc Nha mắt xanh đậu trên ngọn cây.

"Người nào? Xin lấy ra lệnh bài xuống núi!" Giọng của Hắc Nha khàn khàn. Lục Khiêm trình lên một cái ngọc bội có viết chữ "U".

Phía sau miếng ngọc bội này viết "Ngày bảy tháng bảy, Quỷ Môn quan mở; xuống nước hỏi đường, Chân Tiên nghênh đón."

Nhìn kiểu dáng của ngọc bội thì đúng là cái thẻ bài nhập môn ngày đó của Lục Khiêm.

Thẻ bài này là lệnh bài xuống núi.

Nếu như Lục Khiêm bỏ mình ở bên ngoài, người có cơ duyên nhặt được cũng có thể dùng nó để nhập môn.

Sau khi được nghiệm chứng không sai, Lục Khiêm mới rời đi.

Thông U quan ngoài lỏng trong chặt.

Cả toà sơn mạch lởn vởn sương mù đen nhánh, tựa như một loại trận pháp. Muốn rời núi chỉ có thông qua Tiếp Dẫn sứ giả mới có thể ra vào.

Đương nhiên cũng có người không sợ chết, lúc tìm được thì thi cốt đều đã lạnh rồi.

Đi một hồi lâu, Lục Khiêm tới trước một dòng suối.

Nước suối chảy róc rách, ánh lên màu sắc đen nhánh.

Trên đó bao phủ mây đen trông giống như U Minh.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc thuyền lá liễu lái tới.

Trên thuyền là ngư dân thân cao một trượng, đầu đội mũ rộng vành đang đứng.

Với ánh mắt của Lục Khiêm hiện tại, những Tiếp Dẫn sứ giả này chắc là một đám quỷ vật.

Đáng tiếc người này cũng không phải Tiếp Dẫn sứ giả lần trước tiếp dẫn hắn. Dọc đường đi không ai nói lời nào, thuyền cập bờ, Lục Khiêm bước lên trên.



Đi ra khỏi dòng suối bị mây đen bao phủ, trước mắt Lục Khiêm lóe lên một trận bạch quang chói lóa.

"Lâu rồi chưa từng thấy tia nắng chói chang như thế." Lục Khiêm đưa tay che khuất ánh mặt trời.

Làn da hắn tái nhợt giống như quỷ vật leo ra từ âm phủ.

Thông U quan quanh năm bị bao trùm khói đen, lại ở trong rừng rậm, đa số môn nhân đều có dáng vẻ này.

Đột nhiên được tiếp xúc với ánh nắng, trong lòng Lục Khiêm có một tia mừng rỡ.

Ở phòng làm việc dưới chân núi, Lục Khiêm lãnh một con Hãn Huyết Bảo Mã.

Toàn thân Hãn Huyết Bảo Mã thân cao tám thước có màu huyết hồng, lông bờm của nó mượt mà, trông vô cùng thần tuấn.

Ở thế gian thì giống ngựa này có giá trị liên thành, còn tại Thông U quan chỉ có thể làm một loại phương tiện giao thông bình thường mà thôi.

Nghe nói Linh hóa trai có đủ loại bảo mã dị chủng, ngày đi nghìn dặm chỉ là khả năng cơ bản.

Đó mới chính là giá trị liên thành thật sự.

Trong lòng Lục Khiêm chỉ dám ao ước, căn bản không có tiền mua.

Loại bảo mã này giống như Porsche hay Rolls-Royce trong trí nhớ kiếp trước của hắn, người nghèo chỉ có thể ngẩng mặt mà nhìn.

Đạo sĩ cũng có giai cấp.

Đạo sĩ nghèo chính là người như hắn, dựa vào nghệ để mà kiếm lấy Đạo Công, làm công cho người ta.

Đạo sĩ có có gia thế bối cảnh thâm hậu thì vật cưỡi phải là dị chủng, nơi ở phải là phúc địa, mà tu luyện cũng là tu thần công.

Vừa ra đời đã ở ngay vạch đích nơi người khác ngưỡng vọng.