Nghi lễ đội quan khăn kết thúc, Lý Độ cũng không vội truyền nghệ, mà là để Lục Khiêm nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhân lúc này, Lục Khiêm vội vàng luyện chế số dược tễ mà mình đã đáp ứng với Vương Minh.
Chợ Quỷ.
Nơi đây vẫn luôn âm u náo nhiệt trước sau như một.
Trên một quầy hàng ở cạnh, có người dùng thứ gì đó như lá dong gói bánh chưng.
Gạo có màu xanh lục sẫm, còn có nhãn cầu đen thui trơn nhãn của loài sinh vật nào đó không biết tên.
"Đạo hữu, đây là cái gì?"
"Linh thực, đạo hữu có muốn mua một phần không? Một tiền một cái." Nam tử ngẩng đầu nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng.
"Ăn ngon không? Có tác dụng gì?" Lục Khiêm có chút hiếu kỳ.
Linh thực cũng không khác mấy so với dược tễ, mà linh thực thì giống như dược thiện hơn.
"Gạo âm dương thêm hạt châu của hắc ngư, đây cũng không phải thứ để cho người ăn, mà là cho quỷ ăn." Lão bản giải thích.
Trong đạo quan có rất nhiều người nuôi quỷ, đối với quỷ hồn thì những bánh chưng này chính là đồ ăn thượng hạng.
"Lão bản, ta mua mười cái bánh chưng." Một đạo sĩ đội quan khăn đi tới. Lục Khiêm chờ hết nửa ngày, một người chợt vỗ vỗ bả vai hắn.
Lúc hắn nhìn lại, phát hiện hóa ra lại là Vương Minh.
"Thật ngại quá, ta tới trễ rồi... Ách." Vương Minh vừa định nói ra thì lại nghẹn trở về.
Hắn nhìn thấy quan khăn trên đầu Lục Khiêm, chợt mở to hai mắt mà nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
Trong lòng hắn hết sức rõ ràng điều này có nghĩa là gì.
Nam tử đeo kiếm đứng sau lưng Vương Minh cũng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Lục huynh đệ, ngươi hẳn là..." Vương Minh lẩm bẩm.
"Không sai, hôm trước tại hạ vừa vặn đột phá Luyện Khí." Lục Khiêm cũng không che giấu, nói xong bèn gật đầu với nam tử đeo kiếm bên cạnh.
Người này đội Hỗn Nguyên khăn, mày kiếm mắt sáng, tài năng lộ rõ, giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Đây chính là người có tư chất tốt nhất nhóm nhỏ ngày đó, Vu Từ.
"Đúng là làm cho người ta đố kỵ mà, vừa là chế dược sư vừa là đạo sĩ. Sao tất cả chỗ tốt đều bị ngươi chiếm hết thế?" Giọng điệu Vương Minh hơi chua: "À đúng rồi, Vu Từ Vu đại soái ca, hẳn là ngươi vẫn còn nhớ chứ?"
"Đương nhiên là nhớ. Đây là dược tề ta luyện chế, mười hai phần Ích Khí tán, sáu tấm Quy Giáp hoàn, ngươi đếm lại xem."
"Không cần đâu, quan hệ của ta và ngươi như vậy còn đếm làm gì." Vương Minh mở cái bọc đồ ra, trong miệng tính nhẩm: "Ích Khí tán hai phần một tiền tổng cộng là sáu tiền, Quy Giáp hoàn ba tấm hai tiền tổng cộng là bốn tiền, hết thảy mười tiền. Mấy thứ này là dược liệu, lần sau chúng ta muốn mười bộ trở lên."
"Không thành vấn đề." Lục Khiêm tiếp nhận bọc đồ.
Còn chưa đến một nén hương đã kiếm được một Đạo Công rồi.
"Chế dược sư thật là có tiền mà, đâu có giống chúng ta mệt gần chết mà cọng lông cũng chẳng có."
Vu Từ đứng một bên cảm thấy vô cùng ao ước.
Trước kia đối với mấy người trong nhóm nhỏ, ngoại trừ người có hậu trường là Vương Minh, những người khác hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Vậy mà cái tên đạo đồng Lục Khiêm có tư chất thấp hơn hắn này còn đuổi kịp tiến độ tu luyện của hắn, vả lại người ta còn có bản lãnh cỡ này.
Cảm giác trong lòng Vu Từ cũng rất khó tả.
"Ngươi chỉ thấy người khác hưởng thụ nhưng không nghĩ bọn họ cũng chịu khổ." Vương Minh dở khóc dở cười nói: "Cái chỗ như Dược phòng mười người vào thì đã có tới chín người không thể sống sót mà đi ra ngoài rồi, bảo ngươi đi khẳng định là ngươi sẽ không nguyện ý."
Vu Từ vô cùng tán thành.
Là thuốc thì có ba phần độc.
Cái chỗ đó một năm chẳng có nổi một đạo sĩ, những người khác cơ bản đều chết bất đắc kỳ tử.
"Lục huynh, tại hạ có một nhiệm vụ gϊếŧ yêu, không biết huynh muốn kết bạn đi cùng không?" Vu Từ nói.
"Để lần sau đi, ta vừa mới đột phá, còn cần tu dưỡng một phen." Lục Khiêm nhã nhặn từ chối.
Hiện tại hắn chỉ vừa mới đột phá, cũng không thiếu tiền, vì chút Đạo Công ấy mà liều mạng thì không đáng.
…
Trong núi tràn ngập khói đen, mông lung mơ hồ.
Ánh trăng rơi xuống, dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, không tiến vào một tòa dinh thự.
Lục Khiêm nhắm mắt, tập trung thổ nạp Nhật Tinh Nguyệt Hoa.
Một tia huỳnh quang chiếu xuống quanh thân, chân thủy đen nhánh nương theo chân khí vận chuyển tẩy luyện thân xác, chậm rãi mà từ từ trở nên cường đại.
Bỗng nhiên, Lục Khiêm mở to hai mắt, huyền mang bắn ra từ trong mắt! Thân hình hắn hóa thành bóng đen bay ra ngoài cửa sổ tựa như thiểm điện. Ầm!
Cước ảnh quét qua, tiếng gió thổi vun vυ"t.
Một cái cây to cỡ miệng chén gãy đoạn theo âm thanh phát ra. Lục Khiêm vững vàng rơi xuống đất, hơi thở đều đặn.
Thái Âm Thái Chân Thủy Đạo Dẫn pháp, thu thập Nhật Tinh Nguyệt Hoa luyện ra chân thủy, quả thực có công hiệu rèn luyện thể chất.
Sau khi được Lý Độ chỉ điểm, Lục Khiêm tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi đường vòng.
Hắn quan tưởng tấm bàn tròn trong đầu.
Thái Âm Thái Chân Thủy Đạo Dẫn pháp (nhập môn: 26/1000) Thuật chế dược sơ phẩm (tiểu thành: 100/1000)
Âm Hồn Chiết Chỉ thuật (đại thành: 70/500)
Âm Sát Thanh Lân Hóa Xà pháp (tiểu thành: 70/300)
Lục Diễm Độc Hỏa thuật (đại thành: 100/100)
Liễm Tức thuật (tiểu thành: 3/50)