Chương 3: Chiếc Gương Hoàng Kim(2)

Lúc này Mạc Lương bỗng đứng lên, bàn tay đặt lên vai Lục Khiêm.

Xong đời!

Sao bây giờ lão ta lại kiểm tra?

Trong lòng Lục Khiêm chấn động, đồng tử co rụt, cố gắng khống chế biểu cảm của mình, không dám lộ ra bất cứ đầu mối nào.

Lúc Mạc Lương chỉ đạo người khác đều sẽ để tay lên bờ vai, rót chân khí vào vận chuyển đi khắp kinh mạch.

Khi đó, tất cả tình trạng của người tu hành lão đều rõ ràng minh bạch, căn bản không thể gạt được lão.

"Nhỡ đâu lát nữa lão phát hiện ta có khí cảm thì phải làm sao bây giờ?" Những suy nghĩ trong đầu Lục Khiêm điên cuồng chuyển động.

Trước không nói đến chuyện bị phát hiện, muốn lừa gạt qua được chuyện này thì phải thật bình tĩnh.

Hay là dứt khoát giả ngu, vờ như mới vừa đột phá?

Cái này cũng vô dụng thôi, chỉ khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn.

Bàn tay lớn của Mạc Lương đập lên vai Lục Khiêm, lại không có nhiệt lưu như trong tưởng tượng của hắn, sau đó lão đứng dậy bỏ đi.

Nhìn nét mặt lão có vẻ mỏi mệt, chắc là đi về nghỉ ngơi.

Nghĩ tới đây, Lục Khiêm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Toàn bộ đám người rời đi, Lục Khiêm cầm đao lên núi chẻ củi.

Núi này tên là Lục sơn.

Bởi vì nằm ở ven hồ, chướng khí xanh biếc quanh năm không tan nên mới có cái tên này.

Mạc Lương bỏ ra một phen công phu thanh trừ chướng khí trên đỉnh núi rồi mới ở lại.

Dù vậy, trong khoảng rừng từ sườn núi trở xuống vẫn còn chướng khí vờn quanh, cứ như Dạ Xoa da xanh tới từ Địa Ngục đang tuần sát sơn lâm vậy.

Muốn rời núi chỉ có duy nhất một con đường.



Nếu cứ tùy tiện chạy xuống, rất có thể sẽ bị chướng khí độc chết.

Lục Khiêm vừa đốn củi vừa suy nghĩ đối sách.

Lúc hắn vô thức đi vào bên trong thì phát hiện trong rừng còn sót lại một vài thứ.

Mặt đất ẩm ướt, lá mục chồng chất thành một tầng thật dày, lẫn lộn cùng phân, nướ© ŧıểυ và thi thể động vật, mùi hương cực kỳ khó ngửi.

Chân đạp trên lá phát ra tiếng vang sột soạt, có lẽ lá rụng phải dày tới ba thước, không đi nhanh khả năng sẽ bị lún xuống.

Trên đám rễ cây bên dưới chất đống mấy bộ y phục.

Đây là địa điểm Lục Khiêm phát hiện di vật của các tiền bối.

"A?"

Hai mắt Lục Khiêm cong lên, phát hiện trên một kiện áo xanh có một chỗ hơi gồ lên, dường như bên trong có thứ gì đó.

Lục Khiêm mở đường khâu ra, bên trong có một vật to cỡ ngón cái, được bao lại bởi giấy dầu, phía trên viết mấy dòng chữ nhỏ.

"Hoàng kỳ đương quy ích khí bổ máu: Ích có hình máu, sinh chi khí vô hình. Nghi tĩnh, khẩu phục, lưỡi chạm vào vòm họng, nhai ba mươi sáu lần mới có thể nuốt xuống."

Hóa ra đây là một phương thuốc bổ huyết ích khí.

Thai Tức cảnh là luyện tinh hóa khí, luyện hóa nhân thể khí huyết, hình thành khí cảm, bước kế tiếp là vận chuyển chu thiên (vòng khí vận hành), mở rộng nội khí.

Phương thuốc tễ này dùng để bổ sung khí huyết, thúc đẩy vận chuyển chu thiên.

Hiện tại Lục Khiêm mới chỉ cảm ứng được khí cảm, vẫn chưa hình thành chu thiên.

Dù vậy thì khí lực cũng lớn hơn rất nhiều so với trước kia.

Nếu như sử dụng phương thuốc này xong mà có thể vận chuyển chu thiên nội khí, thế chẳng phải chạy trốn sẽ càng nắm chắc hơn sao?

...

Màn đêm nặng nề.



Lục Khiêm ngồi xếp bằng, đôi mắt giống như nhắm lại nhưng cũng không nhắm hẳn.

Hắn mở giấy dầu ra, nuốt vụn bột màu đen vào.

Một cỗ hương vị cực kỳ đắng chợt bùng nổ trong miệng hắn.

Chịu đựng xúc động muốn nôn mửa, hắn nhai ba mươi sáu lần rồi nuốt xuống.

Ầm!

Một dòng nước nóng trôi qua cuống họng, lan tràn toàn thân, mồ hôi nóng hổi rơi xuống.

Lục Khiêm dẫn đạo nội khí từ dưới đan điền đi qua đáy chậu, xuôi theo Đốc mạch thông đến xương cụt, len lỏi qua sống lưng vọt lên tận sau gáy, đến đỉnh đầu rồi vòng qua đầu lưỡi, tiếp cận Nhâm mạch rồi lặn xuống đan điền.

Một vòng chu thiên hoàn tất.

Nhiệt lưu dưới đan điền nóng hơn gấp mấy lần so với trước đó.

Lục Khiêm mở mắt, tinh quang chợt lóe rồi biến mất.

Dường như thế giới trước mặt hắn đã thay đổi.

Tầm mắt có thể dễ dàng nắm bắt hình ảnh con kiến ở dưới đất bên ngoài cửa sổ, chim bay giữa không trung.

Hình như khí lực cũng tăng thêm mấy phần.

Vô Danh tâm pháp chỉ có Thai Tức cảnh.

Không biết Mạc Lương có hay không, đương nhiên, khẳng định là gia hỏa này sẽ không dạy hắn.

Lục Khiêm ngồi xếp bằng lần nữa vận chuyển công pháp.

Ầm!

Lúc này, trong đầu Lục Khiêm truyền đến một tiếng nổ vang.

Trước mắt trắng xóa, một trận ánh sáng đâm vào khiến hắn không dám mở to mắt.

"Đây là..."