…
Lúc này, một đôi nam nữ đang đi tới hướng này.
Nam tử mặc đồ đen, nữ tử mặc đồ đỏ.
Sau lưng hai người là bảo kiếm có hình dạng chế tạo giống nhau, nhưng màu của bảo kiếm lại tương phản.
“Trông nơi này rất nguy hiểm, hay là chúng ta trở về đi.” Vẻ mặt nữ tử sợ hãi nói.
“Sợ cái gì? Phải cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như tìm được thứ tốt, vậy hai ta lập tức mua một động phủ. Đến lúc đó…” Nam tử chuyển thái độ, trên mặt là nụ cười khó diễn tả: “… Mỗi ngày song tu ở bên trong. Hắc hắc.”
“Ngươi xấu lắm.” Nữ tử thẹn thùng đấm nam tử một cái.
“Đừng nói chuyện, đây là mùi hương gì.” Nam tử giơ một ngón tay lên, ngửi cẩn thận.
Theo mùi hương đẫn đến nơi cách động phủ của Lục Khiêm một dặm.
Xuyên qua khoảng cách của rừng cây và cỏ dại, có thể thấy được một đạo sĩ mặc đồ đen đang ngồi đả tọa, khói xanh lượn lờ, tạo thành hư ảnh của một đóa hoa kì dị.
“Đây hình như là Hoàng Tuyền Thông Minh Hoa mà?” Một nam một nữ kinh ngạc đến nỗi không khép miệng được.
“Nhân lúc còn chưa hấp thu dược liệu hoàn toàn, gϊếŧ hắn, rút máu ra.”
Một tia du͙© vọиɠ tham lam nảy sinh trong lòng nam tử.
“Nhưng hình như hắn không chỉ là Luyện Khí sơ kỳ…” Vẫn là nữ tử tương đối bình tĩnh.
Nàng ta mới là Thai Tức hậu kỳ, nam tử là Luyện Khí sơ kỳ.
“Sợ cái gì?” Hai mắt nam tử đỏ ngầu, bị lòng tham mê hoặc đầu óc: “Hoàng Tuyền Thông Minh Hoa và tài sản trong người tên này, cũng đủ để chúng ta ăn một thời gian.”
“Hơn nữa, hiện tại hắn đang tu luyện, chúng ta trực tiếp trộm…”
“Các ngươi biết Ngư Long không?” Một âm thanh khàn khàn vang lên ở bên tai.
Hai người sợ tới mức suýt chút nữa đã phát ra tiếng.
Nam tử nơm nớp lo sợ xoay người, trước mắt là quái vật có khoác vảy, máu thịt mơ hồ, suýt chút nữa đã dọa hắn ta ngất xỉu.
“Long Cơ Giáp… Chẳng lẽ ngươi là Cức Không đạo huynh?” Hai người cũng là đệ tử của Thất Võ sơn, nên liếc mắt một cái đã nhận ra Cức Không.
“Các ngươi biết đạo sĩ Ngư Long mặc đồ đen không?” Quái vật chỉ lo nói, một luồng sát khí bao phủ hai người: “Nếu không nói vậy ta sẽ gϊếŧ các ngươi.”
Sát khí lành lạnh bùng nổ, huyết quang bắn ra bốn phía, hai người sợ tới mức bò xuống, không dám ngẩng đầu.
“Nói… Đạo huynh… Người trong lời nói của ngươi chính là người kia sao?” Ngón tay của nam tử run rẩy chỉ vào sơn động ở phương xa.
Quái vật bỗng nhiên quay đầu, dựa vào thị lực của mình nhìn xuyên qua bóng tối.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của đạo nhân mặc đồ đen, cổ họng của Cức Không phát ra âm thanh gầm nhẹ đè nén: “Rốt cuộc! Rốt cuộc cũng tìm được ngươi. Ha ha ha ha!!”
Ầm ầm!
Hai chân của hắn ta dẫm nát mặt đất, cả người hóa thành một đạo huyết quang tiến về phía trước.
Nhìn thấy Cức Không đã rời đi, nam nữ đạo lữ mới khôi phục lại tinh thần.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Trong lòng nữ tử vẫn còn sợ hãi: “Chắc là đạo sĩ kia đã khiến Cức Không bị thương thành như vậy, chúng ta vẫn không nên tham gia thì hơn.”
“Câm miệng! Nếu ngươi sợ chết thì có thể đi quay về theo đường cũ, hai hổ đánh nhau tất nhiên có một con bị thương, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi.”
Ánh mắt của nam tử trở nên cuồng nhiệt, lòng tham nảy nở mãnh liệt, tự mình lẩm bẩm: “Nếu thành công một lần này, vậy đời này thật sự không phải buồn nữa.”
Ầm ầm!
Huyết quang như sấm bay về phía Lục Khiêm.
Nơi mà nó đi qua đều để lại khe rãnh rất sâu trên mặt đất to lớn.
Cức Không cầm Hóa Huyết Ma đao tái nhợt trong tay, chịu ảnh hưởng từ nỗi hận trong lòng, Hóa Huyết Ma đao bộc phát ra một cỗ du͙© vọиɠ khát máu mãnh liệt.
“Đừng nóng nảy, đợi một lát nữa ta sẽ cho ngươi uống cạn máu tươi của kẻ địch.” Cức Không tàn nhẫn cười nói.
Thất Sát m Phù kiếm bộc phát ra m hỏa, không chỉ thiêu đốt thân hình này đến tàn tạ, mà còn khiến thần hồn bị tổn thương.
Hiện tại người này đã biến thành sinh vật nửa người nửa ma.
Khi cách nam tử mặc đồ đen càng ngày càng gần.
Người này nhắm chặt hai mắt, khói xanh trên đầu đã bị hấp thu hoàn toàn.
Khí chất nội liễm giống như bàn thạch.
Trong nội tâm Cức Không có một tia mất mát, chỉ tiếc là không nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thiết trước khi chết của đối thủ.
Lúc này, bỗng nhiên đạo sĩ mặc đồ đen mở to đôi mắt.
Ánh sao sáng chói, sương đen bốc lên.
Sương đen mơ hồ che khuất nửa khuôn mặt của đạo sĩ mặc đồ đen, chỉ lộ ra hai mắt trong trẻo.
Đột nhiên đạo sĩ nở nụ cười, phảng phất giống như là đã lâu không nhìn thấy bạn cũ: “Đạo hữu tới đúng lúc lắm, mời thử tuyệt học này của ta.”
Biểu cảm tự tin, trong giọng nói mang theo sự phóng khoáng đối với thần công mới luyện thành.
Ầm!
Toàn thân Lục Khiêm bộc phát ra lực lượng Chân Thủy đen nhánh, cách không thi triển pháp thuật, trực tiếp dùng một quyền tấn công oanh tạc.
Trên nắm đấm có màng sáng màu đen bao trùm, mang theo một cỗ hàn ý lạnh lẽo thấu xương, xé rách không khí mà hướng đến đây.