Trời sương trắng xóa, núi xanh mơ hồ.
Mây mù thật mỏng bao phủ sơn phong. Sau trận mưa thu trong núi yên tĩnh tường hòa.
Đỉnh núi, bên cạnh vách núi cao và dốc.
Một lão đầu mặc bạch y ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mặt mày hồng hào mái tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước, nhìn không giống người bình thường mà như trích tiên trên trời.
Một đạo đồng mặc áo xanh đứng ở bên cạnh.
Đạo đồng môi hồng răng trắng, ngũ quan đoan chính, dù không tuấn mỹ nhưng cũng có dáng vẻ đường hoàng.
Đạo đồng không lớn lắm, khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Đạo đồng tên là Lục Khiêm, chính là đồng tử của lão tiên nhân tên gọi Mạc Lương này.
Mạc Lương là một lão tiên nhân nổi tiếng trong phương viên trăm dặm quanh đây, lão được quan lại quyền quý tôn sùng, mọi người hợp sức lại xây dựng một gian đạo quán ở trên núi, để lão dùng nơi này tu luyện.
Người dưới núi ngưỡng mộ kỳ danh tranh nhau lên núi để hầu hạ.
Lục Khiêm từ nhỏ đã mất phụ mẫu, vốn chỉ muốn thử thời vận, không ngờ lại được chọn thật.
Phù!
Lúc này, lão tiên nhân phun ra một ngụm bạch khí, thu công tỉnh lại.
Lão tiên nhân vuốt vuốt chòm râu dài một thước, nhìn qua Lục Khiêm hiền lành nói: "Lấy tiên đan đến đây, ta muốn dùng."
Tiên đan? Tiên đan gì?
Lục Khiêm không hiểu ra sao, lúc nào thì lão tiên nhân từng có tiên đan rồi?
Thế là hắn cẩn thận từng li từng tí nói: "Lão tiên nhân, tiểu tử ngu dốt, tiên đan đặt ở đâu vậy ạ?"
"Tiên đan?" Mạc đạo sĩ giống như cười mà không phải cười, nụ cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng quỷ dị.
Bỗng nhiên, làn da Mạc Lương vỡ ra, để lộ huyết nhục màu chàm bên trong.
Xoạt!
Da người bong tróc, đập vào mi mắt là một con Dạ Xoa da xanh thân cao tám thước, mặt xanh răng trắng, đỉnh đầu có hai cái sừng u lên.
Dạ Xoa nhô móng phải ra, đầu ngón tay sắc bén như dao găm cấp tốc chụp vào l*иg ngực Lục Khiêm, móc trái tim đang nhảy ra.
"Đây là tiên đan! Khặc khặc khặc!" Dạ Xoa mở cái miệng to như chậu máu ăn trái tim, miệng lớn nhấm nuốt, huyết dịch thuận theo khóe miệng nhỏ xuống.
"A!!!" Lúc này Lục Khiêm mới cảm thấy đau đớn, hắn che lấy trái tim, không dám tin nhìn con quái vật trước mắt.
Sau đó mặt mày tối sầm lại.
Soạt!
Trên giường, một nam tử bỗng nhiên ngồi dậy.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người hắn run lẩy bẩy.
Lục Khiêm đánh giá bốn phía.
Đêm khuya ánh sáng mờ ảo, ánh trăng rải xuống một chỗ tựa như ngân sa.
"Hóa ra chỉ là mơ..." Lục Khiêm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại không buông lỏng chút nào.
Ban ngày suy nghĩ nên ban đêm mới mơ thấy, cũng bởi vì manh mối hắn vừa phát hiện cho nên mới có cảnh trong mơ như thế.
Hắn đúng là đạo đồng của Mạc tiên nhân, ở trên núi đã nửa năm rồi.
Trong đạo quán không chỉ có mỗi hắn là đồng tử.
Đồng tử có hơn mười người, nô bộc, hộ vệ có hơn trăm người.
Tháng đầu khi hắn vào đây, chủ yếu chỉ làm một số việc lặt vặt, gánh nước chẻ củi vân vân…
Về sau Mạc Lương truyền thụ cho bọn hắn một bộ tâm pháp đả tọa.
Nếu như tu luyện ra khí cảm thì sẽ được Mạc Lương đề cử đến bình đài cao hơn để tu luyện.
Quả thực là một bước lên trời.
Ai cũng muốn trở thành đạo sĩ được người người kính ngưỡng, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Lục Khiêm cũng muốn.
Hoặc là nói mục đích của hắn vốn là như thế.
"Mấy năm trước ta thức tỉnh trí tuệ kiếp trước, mưu đồ rất lâu mới có cơ hội nhập môn. Không ngờ người này lại theo yêu đạo..."
Lục Khiêm thở dài thật sâu.
Linh hồn của hắn là người ở thiên ngoại, cũng chính là cái gọi là người xuyên việt kia.
Mấy ngày trước hắn đi ra sau núi chẻ củi, trong lúc vô tình phát hiện quần áo cùng một ít đồ vật thϊếp thân của mấy vị tiền bối.
Mà những người này nhập môn sớm hơn Lục Khiêm mấy tháng, có người ở cùng phòng với hắn.
Bọn hắn đều tu luyện ra khí cảm.
Dựa theo hứa hẹn của Mạc Lương, bọn hắn sẽ được đưa đến tiên môn, thu hoạch công pháp tu luyện hòng tiến thêm một bước.
Tại sao ở nơi núi hoang này lại có đồ vật thϊếp thân của bọn hắn?
Mà những người này một khi đã đi là không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Trong lòng mang theo nghi hoặc, kết hợp với hành vi kỳ lạ của Mạc Lương ngày thường.
Lục Khiêm kinh dị phát hiện, rất có thể những người này đã bị hại.
Không biết là vì nguyên nhân gì, dù sao cũng có thể khẳng định rằng bọn hắn đã không còn ở nhân thế.
Ngọn núi này cũng không phải nơi tu luyện của tiên nhân đắc đạo, mà là một vùng đất tà ác dơ bẩn!
Hắn có lòng muốn chạy, nhưng lối ra duy nhất trên núi đều có hộ vệ trấn giữ.
Đồng thời dưới núi phần lớn đều là địa bàn của tín đồ Mạc Lương.
Mạc Lương ăn sạch hai đạo hắc bạch, mình chẳng qua chỉ là một người bình thường, chỉ sợ đấu không lại bọn họ.
Đông đông đông...
"Lục Khiêm, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của một nam tử.
"Không có việc gì, vừa mơ thấy ác mộng thôi." Lục Khiêm vội vàng nói.
"Không có việc gì là được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tiếng bước chân dần dần đi xa.