“Ta… ta không muốn!”, châm ngôn của hắn là “không làm chuyện toi công”
“Vậy…”
“Đừng “vậy…” nữa, ta nói không muốn là không muốn”
Lần trước Ngũ hoàng huynh không biết cùng lang phụ hoàng đánh cược cái gì, bị cột tứ chi vứt lên xe ngựa, không biết đã bị đem “phóng sinh” tới chỗ nào, từ đó về sau chỉ có Thất hoàng huynh can đảm dám “thỉnh thoảng” cùng hắn chơi, không phải vì Thất hoàng huynh của hắn thiên sinh lệ chất có vận khí tốt, mà là hắn có một tình nhân thần toán, nếu không với loại tính cách của Thác Bạt Liệt, hắn còn không sớm bị đùa chết rồi sao.
“Thôi thì nếu ngươi giúp ta giải đáp được một “trang” thắc mắc, ta cho ngươi nghỉ ngơi một tháng”
“Thực sự, một trang một tháng?”, đó là một phần thưởng cực kì hấp dẫn a! Đáng giá bằng toàn bộ tiền của hắn luôn.
“Không gạt ngươi, một trang một tháng”, có điều, là “trang” nào, hắn không bảo đảm nha.
“Vậy còn không đi”, bất chấp cái gì khuôn phép, kéo Thác Bạt Hồng Luật chạy ra ngoài.
“Đi? Đi đâu?”, hắn càng ngày càng không hiểu con hắn rồi.
“Sàn vật a! Quyển thái công binh pháp này thật sự là cao diệu, ta cũng có vài chỗ không hiểu được, nhưng nếu phụ hoàng đã có ý, ta nhất định hảo hảo lãnh giáo”
Nói đến chuyện quân thư binh pháp, năng lực nhìn mặt đoán ý của Thác Bạt Diệp lập tức suy giảm, trí thông minh luôn được lấy làm tư hào lập tức giảm đi phân nửa.
“Khụ! Cao chiêu chân chính là chiêu thức, không nhất định phải diễn luyện thực tế, suy nghĩ, nhận định hướng đi của địch nhân cũng rất cần thiết”
Thác Bạt Diệp này thật đúng là càng ngày càng phát triển lùi, mình đường hoàng dùng chiêu thức cũ nát chuyên dùng lừa gạt tiểu hài tử, vậy mà cũng làm cho hắn sững sững sốt sốt.
Ha hả ~~~~~~ hắn đúng là một phụ hoàng xấu xa a!
“Ân… Phụ hoàng…”
“Chuyện gì?”
“Vì sao phải bịt mắt?”
“Sợ ngươi phân tâm”
“Vì sao phải cột tay”
“Để ngươi có thể thuận lợi suy nghĩ, nếu bị địch nhân trói thì phải làm thế nào?”
“Ta hỏi một câu cuối cùng”
“Ân!”, không biết đã mấy năm hắn chưa cao hứng như vậy rồi …
Hít sâu, hít vào – thở ra, hít vào – thở ra, hít vào – thở ra… …...
“Cởi y phục của ta làm gì?”
“Ha hả ~~~~ đương nhiên là vì muốn gạo nấu thành cơm a!”
“Cái… ngươi đang nói cái gì a?”
“Chậc! Trí nhớ của ngươi sao lại kém đi rồi”, cười cười hôn trán hắn một cái.
“Ân… ta cần phải nhớ kĩ cái gì sao?”
“Đã nói là phụ hoàng ngươi chỉ biết một phương pháp để đem người lưu lại rồi”
Sẽ không phải là cái chiêu “gạo nấu thành cơm” gì đó đi!
“Không sai, ngươi nhất định phải nhớ kĩ”
Ngươi lại biết ta đang suy nghĩ cái gì rồi, bất quá hắn hiện tại cũng không có công phu cùng tên kia múa mép khua môi.
“Diệp, da của ngươi thật đẹp, vừa trắng vừa mềm, còn trơn mịn như đậu hũ vậy”
Hắn bây giờ đã không có thời gian đi phân tích câu nói là khen ngợi hay vui đùa.
Bởi vì hắn thật sự từ trong miệng vị kia – nam nhân hắn gọi là phụ hoàng, nghe ra một cổ tìиɧ ɖu͙© kiềm nén.