Hắn, Thác Bạt Diệp, mười tuổi
Vì cái gì tiểu hài tử như vậy lại ở trong thâm cung đọc quân thư, binh pháp chứ?
Ai ~~~~~~
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
“Vì cái gì ta phải đọc sách, các ngươi nói xem?”
“Yêu! Không sai a, lần này cách hai canh giờ mới lao tới”
Thác Bạt Hồng Luật ưu nhã buông cái chén trên tay xuống, khích nhi tử “được sủng ái” nhất này.
Vậy vì cái gì nói vị hoàng tử nhỏ nhất này là được sủng ái nhất?
Chỉ có thể nói là vì chín vị hoàng huynh trước hắn đều quá tài giỏi, cho nên mới đem hai chữ “khiêm tốn” phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Năm ấy…
“Đại hoàng huynh, đại hoàng huynh, làm vua có vui không?”, năm đó Thác Bạt Diệp năm tuổi nhìn phụ vương Thác Bạt Hồng Luật ở trên đài uy phong tỏa ra tám phía, không khỏi cảm thấy ao ước.
“Ha hả ~~~~~”, Thác Bạt Khải chỉ cười cười, vỗ vỗ đầu hắn.
Đại hoàng huynh ít khi cười vui đến như vậy, vậy làm vua chắc chắn sẽ rất vui a!
“Hoành huynh, hoàng huynh, ta có khả năng làm vua không?”
“Có thể, có thể, chỉ cần Diệp Nhi muốn, đem toàn bộ Tây Vực cho ngươi cũng được a!”
“A! Hoàng huynh, Diệp Nhi không cần cả Tây Vực, Diệp Nhi chỉ muốn biết làm vua có thú vị không thôi”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
“Thú vị, đương nhiên là thú vị a! Diệp Nhi muốn làm vua sao!”
Bất chấp cái gì lễ tiết, Thác Bạt Hồng Luật giống như bay tới chỗ Thác Bạt Khải cùng Thác Bạt Diệp.
“Diệp Nhi…”, hắn thế nhưng hiểu rõ đệ đệ hắn nhất a.
“Ngươi còn có việc gì sao?”, Thác Bạt Hồng Luật trên mặt viết rõ “nếu muốn chết ngươi nói thử xem!”
“A! Không có việc gì, nhi thần lui ra!”
Chuyện cũ vẫn rành rành trước mắt, ngày đó nếu hắn không bị lừa đi làm Thái tử thì hiện tại đã có thể giống các hoàng huynh, nhàn nhã vân du tứ hải rồi.
Rõ rõ ràng ràng nhớ kĩ, khi Thác Bạt Hồng Luật được công bố hắn là thái tử, có ba loại người khóc đến trời long đất lở.
Loại thứ nhất: mẫu hậu thương yêu a thương yêu hắn từ nhỏ.
“Diệp Nhi a! May mà mẫu hậu sinh lầm ngươi, ngươi thật sự là lên làm Thái tử rồi”
Loại thứ hai: phụ hoàng vẫn sủng a sủng hắn từ nhỏ.
“Đây mới là hài tử của Thác Bạt Hồng Luật ta, làm việc có trách nhiệm, tuyệt không thẹn với trời đất”
Loại thứ ba: các hoàng huynh vẫn cảm tạ a cảm tạ hắn từ nhỏ.
“Hoàng huynh thật yêu thương ngươi thời gian tới sẽ làm vua! Vua rất vĩ đại, Diệp Nhi cần phải hảo hảo học”
Ba loại người đó ở trước mặt hắn khóc đến chết đi sống lại.
Hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài “tự làm bậy, không thể sống a!”
Hiện tại…
“Mẫu hậu, thỉnh người tha thứ cho hài nhi bất hiếu, chỉ là trọng trách này hài nhi thật sự là không kham nổi a! Chỉ mong phụ hoàng có thể tiếp tục làm hiền quân”
Tại Kim Lăng khấu đầu ba cái, kế hoạch là… “bỏ trốn”
Vừa quay đầu…
“Thái tử điện hạ, vương đang chờ ngài ở đại điện”
Hắn sống mười tám năm, lần đầu biết cái gì là “đời người hết tám chín phần là không như ý”
“Thế nào, ngươi là mật thám của vị hoàng huynh nào a?”
“Bẩm điện hạ, là đại hoàng tử”
“A! Ta đã quên ta còn có một đại hoàng huynh”
Hắn đánh chạy nhân mã của tám vị hoàng huynh cùng một vị phụ hoàng, lại quên mất còn có một Thác Bạt Khải.
Vốn tưởng rằng sự kiện năm đó, đại hoàng huynh cũng có một phần trách nhiệm, sẽ buông tha cho hắn.
Thế nhưng theo tình huống hiện tại, dường như đã có chút vượt khỏi phạm vi tưởng tượng rồi