Thứ cực đại còn đang ngập trong cơ thể cũng không an phận nảy lên một cái.
“... Hô... Hô hô... Hoàng Nhi... Phụ Hoàng không có bắt nạt ta... Ngươi đừng đa nghi nữa... “
Du͙© vọиɠ đã lắng xuống lại bị kí©h thí©ɧ.
“Bảo Hoàng Nhi đi ra ngoài” hắn cũng không muốn tiểu quỷ này phá hư chuyện tốt của hắn, bên trong Diệp Nhi thật nóng, thật sảng khoái.
“... Hoàng... Hoàng Nhi... Ngươi ra ngoài trước... Ta còn chút chuyện muốn cùng Phụ Hoàng... Hô hô... Thảo luận... “
Hắn bình thường làm sao nghe lời vậy, thế nhưng… A Diệp đã nói rồi!
“Được rồi, không được bắt nạt A Diệp đó!”
Trên gương mặt nhỏ nhắn khả ái viết rõ “ngươi dám, cẩn thận một chút cho ta”.
“Ta thật muốn cứ như vậy ở trong cơ thể ngươi cả đời.”
“... Nói ít một chút... Ngươi... Ngươi rốt cuộc có định làm tiếp không.”
Từ khi nào hắn đã để tâm đến tiền hí[cái giai đoạn trước khi xxx] như vậy rồi.
Phân thân bên trong cơ thể vừa chặt vừa nóng của Thác Bạt Diệp, được trọng lực bên trên hỗ trợ, cứ như vậy không ngừng luật động.
“.... A... A...A a ân... Ân ha... A....”
Vòng eo mạnh mẽ đánh tan đi năng lực suy nghĩ của hắn, Thác Bạt Diệp đầu óc trống rỗng, chỉ có thể vừa thống khổ vừa vui thích, cảm nhận thứ hoan ái khiến hắn chìm đắm.
“Thật là kì quái a, trước đây sao ta lại cưng chiều tên tiểu xảo quyệt đó a?!”Đúng là vậy a! Diệp của hắn còn khả ái hơn, nhất là loại da^ʍ khiếu này, nghe vào tai hắn đến xương cũng mềm rồi.
“Có cái gì kì quái đâu! Hoàng Nhi tuy gian xảo một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính tình hài tử ngây thơ, thanh thuần của hắn a, ngươi cưng chiều hắn cũng không phải không có nguyên nhân!”
“Ta xem nếu như không có ngươi, hắn còn không sớm đập nát tường Luật Điện rồi”, cho kẻ đường đường là quân vương một nước như hắn, nếm thử mùi vị “đóng quân ngoài trời”!
Nhưng mà bây giờ hắn muốn đập thì cứ để hắn đập.
Vậy không phải mình càng có lý do “đến” Diệp Cung sao a!
…...
“Diệp Nhi... Giúp Phụ Hoàng một chút đi... Ta sắp bị tấu chương đè chết rồi.”
Vẻ mặt con chó nhỏ đáng thương.
“Nhi thần cũng muốn a, dù sao nếu Phụ Hoàng để long thể mệt mỏi sẽ không tốt!”
“Vậy mau...” Trời biết hắn đã phê công văn suốt mấy ngày rồi.
“Thế nhưng, tối hôm qua Phụ Hoàng khiến Nhi thần rất mệt mỏi, Diệp Nhi hiện tại cả bút cũng cầm không nổi.”
“Làm sao lại…” Bảo bối Diệp Nhi của hắn không phải đã sớm quen rồi sao, sao ngay cả bút cũng không cầm nổi.
“Thôi cứ để Diệp Nhi đến giúp người, chút tham hoan như thế làm sao có thể làm chậm trễ chuyện quốc gia đại sự.”
“Không... Không cần, ngươi chỉ cần giữ thân thể cho tốt, chút việc nhỏ này, Phụ Hoàng có thể xử lý được.”
Ô ô ~~~~~~~~ lẽ nào thật sự là “ngữ dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc” [cá cùng tay gấu không thể chọn cả hai]
Hắn muốn ăn thịt dê con, hắn không muốn làm vua nữa!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
“Gần đây có khỏe không, Diệp Nhi, Phụ Hoàng còn làm khó dễ ngươi không?”
“Yên tâm đi, Phụ Hoàng thế nhưng là một quân vương rất tốt a, đương nhiên là việc lớn của đất nước quan trọng a! Phụ Hoàng đều rất “chăm chỉ”!”
Không tìm chút việc cho hắn làm, hắn suốt ngày sẽ chỉ biết áp mình lên giường yêu thương.
“Ta thấy ngươi là nếm quá nhiều nước bọt của Phụ Hoàng rồi, càng ngày càng gian tà rồi.”
“Còn không phải đều là “học” từ Phụ Hoàng cùng Hoàng Huynh sao.”
Không học một chút, làn nào bị tính kế cũng là hắn, cho nên từ sau đêm hôm đó, hắn đã “thông minh” ra rồi.
“...Ân... Hoàng... Hoàng huynh còn có chút chuyện, hôm nào khác sẽ trở lại thăm ngươi.”
Sao cả Hoàng Huynh cũng sợ hắn rồi, vậy hắn sẽ cô đơn lắm đó a!
Ha hả ~~~~~~~~~~~~
-Hoàn-