Chương 9: Truyền tin

Edit & Beta: Direct Kill

Chuyện Thất vương gia vì tân vương phi mà tình nguyện chịu phạt đã huyên náo khắp thành. Nếu như nói vương phi là đại gia khuê tú, hoặc ít ra cũng phải tiểu gia bích ngọc thì chuyện này ắt sẽ trở thành một giai thoại. Nhưng vị vương phi này không những là nam nhân, còn là tiểu quan đê tiện, coi như Thất vương gia tung hắn lên trời nói vương phi mình thuận lương hiền thục, cũng chỉ khiến người đời cảm thấy hoang đường.

Tuy nhiên người khác có nói thế nào, hai nhân vật chính của câu chuyện đều không nghe thấy, Triệu Úc triệt để cáo bệnh ở nhà, nơi nào cũng không đi, chỉ khổ Từ Phong Cận một ngày hai canh giờ đọc sách tăng lên thành bốn.

Từ Phong Cận đề bút hỏi y: “Ta muốn cả gan đoán một chuyện.”

Triệu Úc đang ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, ngẩng đầu lên nói: “Đoán chuyện gì?”

Từ Phong Cận nói: “Vương gia là muốn dạy ta trở thành trạng nguyên, ngày sau chờ ta đỗ đạt, trở thành quan nhất phẩm, để Vương gia có thể mang ta ra ngoài, vả vào mặt thế nhân.”

Triệu Úc thả sách xuống, suy tư một lúc lâu, gật đầu nói: “Chủ ý này của ngươi có vẻ không tệ, tuy nhiên một ngày học bốn canh giờ là chưa đủ, muốn đỗ nguyên người bình thường ít nhất phải mười tám năm, nhiều khi chỉ muốn treo cổ tự tử để giải thoát, bản vương luyến tiếc ngươi, chẳng lẽ ban đêm phải cho ngươi đọc sách thêm hai canh giờ nữa sao?”

Từ Phong Cận nói: “Ngài coi như ta chưa nói gì.” Lại chèn thêm: “Tuy nhiên vương gia thâm minh đại nghĩa, cần phải có thưởng có phạt mới được, mặc dù học vấn ở trên người ta, nhưng gắng sức học tập chẳng phải vì vương gia?”

Triệu Úc nói: “Lại muốn bàn điều kiện với ta?”

Từ Phong Cận tự cho mình là đúng, bắt đầu khoác lác với Triệu Úc: “Thế này sao lại gọi là bàn điều kiện, đây là công khai đòi thưởng.”

Triệu Úc cười nói: “Làm tốt tự nhiên có thưởng, làm không tốt thì sẽ bị phạt.”

Nghe được lời này của Triệu Úc, Từ Phong Cận hí hửng bàn điều kiện, ngài phải cho ta ra khỏi phủ, gặp gỡ thế nhân, Triệu Úc đương nhiên chuẩn hắn, còn đưa bạc cho Trình Kiều, để nếu hắn muốn ăn cái gì thì mua cái đó.

Trình Kiều nhìn bóng lưng Từ Phong Cận cảm thán: “Cũng may mệnh hắn tổt, mới gặp được vương gia thiện tâm của chúng ta.”

Triệu Úc đùa với mấy con chim sáo mà đám hồ bằng cẩu hữu mang tới, gật gật đầu.

Kinh thành quả thực phồn hoa rộng lớn, ngày ấy vào kinh không có cách nào nhìn kỹ, hôm nay đi ở trên đường mới thật sự cảm thấy phi thường rộn ràng náo nhiệt, ca hát tạp kỹ, múa võ kiếm tiền, sạp quán bên đường nhiều không kể xiết, mùi hương hoa, mùi vải vóc, mùi phấn son pha tạp. Từ Phong Cận vừa đi ghé vào các sạp quán bên đường, lấy một hộp son nhỏ màu đỏ hồng bôi thử lên môi rồi ngắm mình trong gương, gương mặt hắn vốn đã thanh tú trắng trẻo, bôi thêm một lớp son đỏ lập tức loá mắt rực rỡ, khiến cho đại nương bán hàng khen không ngớt lời, khuyên hắn nên mua một hộp.

Sầm Linh giúp hắn cầm son, hắn cũng không chối từ, đưa tới.

Sầm Linh liền lấy khăn bông cho Từ Phong Cận lau miệng, nói: “Xiêm y của vương gia hơn nửa là sắc thiên, sợ rằng không hợp lắm.”

Từ Phong Cận nói: “Không phải ta dùng, là để tặng cho Dư Tam Nương, nàng yêu thích mấy màu xanh đỏ mù mắt người này.”

Sầm Linh ngơ ngác, cười nói: “Ta luôn cho rằng, ngươi hận nàng.”

Từ Phong Cận nhíu mày suy nghĩ một chút: “Ta tại sao phải hận nàng, nàng chỉ là người bình thường, lại bằng lòng cứu ta một mạng, ta ở lại nhiều năm như vậy chỉ để trả lại cho nàng mà thôi, nếu không có nàng, ta không chết, cũng phải đi ăn xin ở đầu đường xó chợ chứ làm gì được như ngày hôm nay.”

Sầm Linh nhìn hắn một hồi lâu, nói: “A Cận.”

“Làm sao?”

“Ngươi sống thật biết nhìn rõ mọi chuyện.”

Từ Phong Cận cầm túi tiền quẹo vào phố ăn vặt: “Ta vốn cũng đâu phải như vậy, may nhờ có ân công, rẽ mây thấy nguyện cho ta, nếu không phải hắn, mười hai năm trước ta đã sớm nhảy hồ tự sát.” Nói xong lời thán phục, vội thúc giục: “Mau tới mau tới, bên này có bánh đường hoa quế!”

Sầm Linh đáp một tiếng vội vã cùng hắn qua, hắn trước kia chỉ coi Từ Phong Cận là kẻ chua ngoa nhưng trượng nghĩa, chưa từng nghĩ hắn có thể suy nghĩ thấu đáo, hoạt bát sinh động như vậy.

Một đường ăn ăn uống uống, đem bạc Triệu Úc cho tiêu hết sạch, Sầm Linh ôm mấy túi mứt quả nói: “Vương gia chắc sẽ không ăn…”

Từ Phong Cận móc ra một tờ giấy ở trong ngực, lại lấy ra một phong thư, đối chiếu địa chỉ trên đó, dò dẫm tìm đường, tiếc nuối nói: “Y không ăn thì còn có ta, ở phía trước, đi thôi.”

Địa chỉ mà Hành Hương cô nương đưa cho chính là một quán trà, thời điểm Từ Phong Cận đi vào, chưởng quỹ đon đả ra đón: “Vị tiểu công tử đến đây muốn mua gì?”

Từ Phong Cận đưa bức thư cho chưởng quỹ: “Là Hành Hương cô nương uỷ thác ta tiện thể nhắn lại.”

Chưởng quỹ vừa nghe, cầm thư, bàn tay run rẩy không ngừng, nghẹn ngào vài tiếng: “Thật là thơm.”

“Hương Nhi ở đâu!” Màn vải phía sau đột nhiên bị người vén lên, một tên tráng hán hùng hổ đi ra, đoạt lấy đồ vật trong tay chưởng quỹ, nhìn về phía Từ Phong Cận hỏi: “Ngươi là?”

Từ Phong Cận nói: “Ta là ai không quan trọng, ta đã với đáp ứng Hành Hương cô nương, để cho các ngươi gặp mặt một lần, các ngươi có bằng lòng hay không?”

Tráng hán vội vàng nắm lấy hai tay Từ Phong Cận: “Ngươi nói thật chứ?”

Từ Phong Cận ăn đau vội vàng nói để hắn yên tâm: “Đương nhiên là thật.”

Tráng hán kích động không thôi, lại nói: “Có thể… Nhưng ta cùng Hương Nhi… Chúng ta…”

Từ Phong Cận nói: “Không cần lo lắng, ta nói giúp nàng thì đương nhiên sẽ không nói cho những người khác.”

Tráng hán nói: “Ta làm sao tin ngươi?”

Từ Phong Cận thiếu kiên nhẫn: “Ngươi không tin? Ta có lòng tốt giúp ngươi, còn bị ngươi nghi ngờ? Nếu muốn gặp thì đi với ta, không muốn gặp thì để nàng khóc chết ở trong vương phủ thôi.” Sau đó bực tức thêm vào: “Lòng tốt thực sự bị xem là lòng lang dạ thú, Sầm Linh chúng ta đi.”

“Chờ đã!” Tráng hán vội hỏi: “Ta chỉ là đề phòng thôi, nói không biết lựa lời, ta đi, nhưng ngươi phải thề độc…”

“Thề cái gì? Ta bằng lòng giúp ngươi, ngươi còn muốn ta thề độc, nào có loại đạo lý này?” Từ Phong Cận bắt đầu nóng nảy: “Ta vốn còn muốn tới đón các ngươi, nếu như không tin ta đến thế thì quên đi, Hành Hương cô nương nhờ ta giúp đỡ, nếu như muốn thì giờ tuất đợi ở cửa sau vương phủ, nếu sợ thì thôi.”

Chưởng quỹ vội hỏi: “Tiểu công tử đừng tức giận đừng tức giận… Là A Lãng sợ nếu mối quan hệ với Hương Nhi bị người phát hiện…”

Từ Phong Cận tức giận cầm quạt giấy quạt phành phạch, chưởng quỹ liếc mắt nhìn mặt quạt, động viên hắn nói: “Là A Lãng không đúng, để ta bảo hắn xin lỗi ngài, biết rõ quá khứ của mấy người chúng ta, kính xin tiểu công tử giúp đỡ nhiều.”

Từ Phong Cận làm xong chuyện tốt dẫn theo Sầm Linh hồi phủ, đem đồ ăn vặt mua được đưa cho Triệu Úc, Triệu Úc lần lượt liếc nhìn từng cái một, nhận tất cả toàn bộ, còn cảm ơn hắn hai câu, Từ Phong Cận cảm thấy người này thực sự quá mức vô vị, không ăn còn muốn, giữ lại làm đồ cúng?

Ngày kế giờ Tuất, Từ Phong Cận mời Hành Hương ra ngoài tản bộ, Vương gia sủng hắn, các nô tài không có bất kỳ dị nghị gì, không cho theo thì không có người nào dám theo, đem người đưa đến hòn non bộ nơi lâm viện, còn tốt bụng căn dặn vài câu sau đó mới đi.

Hành Hương vô cùng cảm kích, vội vã chạy về phía sau viện, quả nhiên không có bất kỳ ai trông coi, xem ra Triệu Úc đối với tên tiểu quan này thật sự sủng ái rất nhiều. Hành Hương đứng ở phía sau cửa chờ thật lâu, rốt cục nghe được tiếng xe ngựa, nàng vội vàng móc đồ vật từ trong ngực ra, đợi phu xe dừng lại, sau khi thấy rõ là người quen, vội vàng đi lên.

“Lãng ca, đây là ghi chép! Vương… Vương gia!” Hành Hương còn chưa ngồi vững vàng, đã giật mình ngã xuống, trên xe không phải ai khác, chính là Triệu Úc đang nở nụ cười hòa nhã.

Hành Hương dụi mắt, thấy rõ người ngồi bên cạnh, trố mắt ngoác mồm: “Ngươi… Ngươi…”

Từ Phong Cận cầm cây quạt mặt phải ghi chữ “Đầu nguyên lương”(1), mặt trái là “Chùy thích cổ” nói: “Cô nương giấu ta gửi tin quả thật là giỏi, đặt ở mấy tháng trước, ta chắc chắn sẽ không đoán ra.”

(1) Vốn phải là “Đầu huyền lương (头悬梁), Chùy thích cổ (追刺骨)” (Đầu treo rường, Dùi đâm về). Đây là câu nói trích trong ‘Tam Tự kinh’. Giải nghĩa:

Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình. Tất cả bọn họ đều không cần đến người khác phải nhắc nhở thúc giục mà tự giác siêng năng đọc sách.


Ở đây bạn nhỏ Cận không biết nhưng học đòi văn vẻ đã viết nhầm thành ‘“Đầu nguyên lương’ (头元梁)