Edit & Beta: DK
Thời gian bái đường được cử hành trước trung thu một ngày, Dư Tam Nương mang bát tự của hai người Triệu Từ tìm người xem giờ lành, hỉ phục sau hôm đó đã được người ngày đêm hoàn thành, đưa đến đúng lúc Từ Phong Cận rời giường. Hắn và Triệu Úc hoang đường hai ngày, cửa cũng không có ra, lúc mặc lên y phục hai chân còn run run, Dư Tam Nương một bộ ghét bỏ nói: “Nhìn cái bản lãnh này của ngươi đi, về sau ra ngoài cũng đừng nói là người của Thanh Nhạc Phường, để người ta nghe thấy thì sẽ làm trò cười cho họ mất.”
Từ Phong Cận rót cho mình chén trà nhuận họng, liến thoắng nói: “Thanh Nhạc Phường đi ra ngoài thì làm rạng rỡ tổ tông được ai? Ta không giấu đi đã là quá lắm rồi, ngươi còn muốn ta rêu rao khắp nơi? Nghĩ hay quá ha.”
Dư Tam Nương véo hắn một cái, đặt hỉ phục lên bàn hỏi: “Vậy mới nói ngươi là ngu ngốc.” Lại nói: “Đống đồ vật lúc trước ta đưa cho ngươi đâu?”
Từ Phong Cận miễn cưỡng xoay tay lại, chỉ chỉ ngăn tủ sau lưng nói: “Tất cả đều để bên trong.”
Dư Tam Nương không nói hai lời đi tới lật bao đồ, mang tới một thứ, đưa cho hắn nói: “Thứ này thường dùng.”
Từ Phong Cận nghển cổ nhìn nhìn, hỏi: “Dùng làm gì?”
Dư Tam Nương lườm hắn một cái, giễu hắn cả ngày chỉ biết bày trò không có tý kiến thức nào, uổng công sống ở nam quán mười mấy năm, lại nói: “Đây là dùng để trị thương phía sau, ta thấy hai người các ngươi cả ngày không ra khỏi cửa, chẳng biết tiết chế chút nào…” Tam Nương còn chưa dứt lời, chỉ thấy Triệu Úc đi đến, nàng vội vàng hành lễ: “Tham kiến vương gia.”
Triệu Úc có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng giơ tay lên nói: “Bà chủ Dư không cần đa lễ.” Lại đi đến trước mặt Từ Phong Cận xoa đầu của hắn nói: “Đói bụng không?”
“Đói!” Từ Phong Cận ngồi lên ghế bên bàn tròn ôm eo y nói: “Hai ngày này chỉ ăn mấy thứ thanh đạm không no, đã thế còn bị ngài lật qua lật lại giày vò.” Rồi ngửa đầu làm nũng: “Lúc nãy ta đã cảm thấy sau lưng dinh dính giống như là… Ưm!”
Triệu Úc đưa tay che miệng Từ Phong Cận, ôn hòa cười với Dư Tam Nương: “Mấy ngày nay vất vả bà chủ Dư, hôm nay đầu bếp đã làm nhiều món mới rất đặc sắc, buổi trưa để Trình Kiều dẫn ngươi tới phòng bếp nếm thử.”
Dư Tam Nương là người có nhãn lực, vội nói tạ ơn, rồi đem thứ trong tay đưa cho Triệu Úc nói: “Nào dám làm phiền Trình Kiều tiểu ca, ta tự mình đi là được rồi, vương gia có rảnh thì thử hỉ phục một chút, chỗ nào không thích hợp ta lập tức tìm người tới đổi.”
Triệu Úc gật đầu nói tốt, đột nhiên cảm giác bàn tay ướŧ áŧ nham nháp như bị mèo liếʍ, Triệu Úc cúi xuống nhìn, vừa vặn chạm mắt với đôi đồng tử lúc liếng của Từ Phong Cận, đợi Dư Tam Nương đi ra ngoài, Triệu Úc mới lấy tay ra hỏi: “Còn chưa có chơi chán?”
Từ Phong Cận “Hắc hắc” gật đầu: “Đời này cũng không chơi đủ.”
Triệu Úc cười nâng cằm hắn hỏi: “Thì ra vương phi không chỉ vô lại, mà còn là một tên tiểu lưu manh.”
Từ Phong Cận trừng mắt không phục nói: “Ban ngày ban mặt vương gia cầm trên tay món đồ kia, sao còn nói ta lưu manh?”
Cầm cái gì? Triệu Úc nghi hoặc, món đồ Dư Tam Nương vừa mới đưa y không có quan sát kỹ, cúi xuống nhìn thì ra là một khối ngọc thạch hình trụ, cầm lên nhìn thêm lần nữa, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt không thể nói thành lời. Vật kia, chính là một cây nhuận vật tư dưỡng
(aka s*x toy)sáng bóng
,thứ này làm ra cũng quá chân thật đi, hai đầu tròn trịa, trên thân còn có những đường vân nổi lên. Triệu vương gia cầm ở trong tay giật mình, cố gắng điềm nhiên như không để sang một bên. Từ Phong Cận khéo hiểu lòng người đứng dậy ôm lấy cổ y giống như muốn hóa giải xấu hổ, ai nghĩ lại nói câu: “Thứ này quá nhỏ, không bằng chỗ kia to lớn của vương gia làm cho ta thần hồn…”
Triệu Úc lập tức che miệng của hắn lại, Từ Phong Cận vẫn còn giương nanh múa vuốt cố gắng nói: “Sao còn không cho người ta nói xong!”
Triệu vương gia: “Không cho phép.”
Từ Phong Cận gỡ ra tay của y tức giận: “Có nói đạo lý hay không!”
Triệu Úc chọt chọt trán hắn, tùy hứng nói một tiếng “Không có”, rồi ôm ngang người trở về nội thất, bên ngoài bình phong sớm đã chuẩn bị nước nóng, Triệu Úc giúp Từ Phong Cận tắm rửa sạch sẽ, rồi lấy ra hai bộ hỉ phục trên bàn, cùng nhau mặc thử.
Úc vương phủ có tú nương chuyên môn may vá, hỉ phục được thêu bằng tay vô cùng tinh xảo, trường sam đỏ rực càng làm nổi bật màu vàng óng ánh thêu hỉ thước hoa chi, tường vân tiên hạc, ngụ ý cả đời vui vẻ hòa hợp, một đôi ngọc trâm hoa sen uyên ương, thể hiện cho sự có đôi có cặp tinh tế đồng tâm. Hỉ phục rườm rà phức tạp hơn nhiều so với bộ y phục dùng để tiếp khách, Từ Phong Cận lại cảm thấy vui mừng hớn hở khi mặc lên người, chỉ hận không thể mặc mãi. Triệu Úc giúp hắn thắt đai lưng, nhìn đáy mắt tràn đầy thích thú tò mò của hắn, nắm tay, mặc hắn trái xem phải ngó nói: “Thích không?”
Từ Phong Cận liên tục gật đầu, đeo lên ngọc quan cho Triệu Úc, cao hứng nói: “Chúng ta thật sự sắp thành hôn?”
“Ừm.” Triệu Úc cúi đầu khẽ hôn trán lên hắn, rồi ôm người vào lòng: “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lần này không qua loa giống như ở Lâm An, nếu bái đường, cả đời này, đều là người của ta.”
Từ Phong Cận liếc mắt cười nói: “Ta còn lo cả một đời quá ít đây, phải đời đời kiếp kiếp mới đủ.” Rồi tiếp tục cao hứng hỏi: “Thành thân sẽ làm gì nhỉ? Phải chú ý những chuyện gì?”
Triệu vương gia nghĩ nghĩ, ánh mắt sâu xa nói: “Ta bình sinh cũng là lần đầu, tuy nhiên bà chủ Dư nói phải chia phòng một ngày, ta sẽ từ bên ngoài trạch đi đón ngươi.”
“Chia phòng?!” Từ Phong Cận vội vàng ôm chặt lấy y: “Không chia không chia, chúng ta không giống với người ngoài, ta không muốn chia phòng với ngài.”
Triệu Úc cười nói: “Vậy phải làm thế nào? Nghe nói là tập tục, đó là một trong những bước của quá trình.”
Từ Phong Cận khổ não nói: “Chẳng lẽ đêm hôm trước ta còn phải leo tường tới tìm ngài yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?”
Triệu Úc cười cười: “Một đêm cũng nhịn không được?”
Từ Phong Cận ngửa đầu hỏi y: “Vương gia có thể chịu?”
Triệu Úc lắc đầu: “Không thể.”
Từ Phong Cận chán nản: “Vậy làm sao bây giờ?”
Triệu Úc nói: “Vậy thì không nghe lời họ nữa, đến lúc đó chúng ta cùng tiến cùng lùi, mặc kệ những cấp bậc lễ nghĩa rườm rà đó.”
Từ Phong Cận cười khanh khách nói: “Vương gia cũng có lúc không tuân thủ lễ nghĩa?”
Triệu Úc nói: “Còn không phải do vương phi làm hư bản vương rồi?”
Từ Phong Cận vội vàng nịnh nọt: “Có thể nào trách ta, vương gia hiểu sâu rộng rãi, vốn không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi.”
Triệu Úc “Ừm?” một tiếng nói: “Không phải ngươi nói ta có thù tất báo, tính toán chi li sao.”
Từ Phong Cận giật mình, nháy mắt mấy cái hỏi: “Sao ngài biết?” Lại áp mặt lên ngực y lắng nghe tiếng tim đập: “Chẳng lẽ ngài thực sự biết thuật đọc tâm?”
“Quả nhiên.” Triệu Úc hừ cười hai tiếng, ghé sát bên tai nói: “Trước kia không ít lần vụиɠ ŧяộʍ mắng ta.”
Từ Phong Cận không nghĩ nói chuyện hai ba câu lại trúng chiêu, đành phải quay lại cắn y, mặt dày phủ nhận: “Ta chưa từng mắng qua.”
Hai người bên này nói giỡn không ngừng, Trình Kiều đứng ở ngoài cửa bồi hồi nửa ngày. Hắn có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra được vương gia nhà mình cùng Từ Phong Cận kịch giả tình thật, nhất thời còn có chút không thể nào tiếp thu được. Nếu hắn sớm phát giác ra thì tốt rồi, bây giờ người ta đã chuẩn bị bái đường thành thân mới hiểu được, cảm giác có chút trời đất quay cuồng, chuyện này, Từ Phong Cận sau này sẽ chân chính trở thành vương phi? Hắn không phải trình Kiều ca nữa rồi? Vậy về sau hắn đâu còn dám ra oai trước Từ Phong Cận nữa?! Chuyện này khiến hắn xoắn xuýt không chịu nổi, bỗng thấy ngoài cửa quản gia đưa người tới.
Trình Kiều thấy vội vàng chạy vào trong viện nói: “Lâm cô cô sao lại tới đây?”
Lâm cô là nhũ mẫu của mẫu phi Triệu Úc, từ khi quý phi còn nhỏ cho đến khi gả vào trong cung, một đường phục thị đến nay, rất được người tín nhiệm, nàng gật đầu với Trình Kiều hỏi: “Vương gia ở đây sao?”
Trình Kiều nói ở, nàng bèn nói: “Hôm nay quý phi ra khỏi phật đường, nghe nói vương gia muốn cùng vị vương phi kia hợp lễ, quý phi nghĩ trước hết phải gặp mặt trước đã, không biết tiểu Trình có thể đi thông báo một tiếng?”