Edit & Beta: DK
“Vậy phải làm thế nào?” Sầm Linh gấp đến độ xoay vòng tại chỗ: “Nguyên bản bức họa này là vẽ A Cận… Mặc dù trùng hợp, nhưng nếu bị phát hiện…”
Từ Phong Cận nói: “Nơi nào có nhiều trùng hợp như vậy?”
Sầm Linh sợ hãi: “Ý A Cận là… Có người, có người cố tình hãm hại ngươi?”
Từ Phong Cận nhíu nhíu mày: “Nếu như đoán không sai, chắc hẳn mấy ngày sau, ta sẽ biến thành hậu nhân của yêu nữ tiền triều.”
“A… Vậy làm sao bây giờ, nếu, nếu không hãy tìm vương gia bàn bạc một chút xem, chúng ta không thể cứ như vậy chờ người khác đến cửa bắt được.”
Từ Phong Cận thấy Sầm Linh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, rửa sạch sẽ bút để ở một bên nói: “Đừng hoảng hốt, ngày mai ngươi đi tới tiệm của Ngô chưởng quỹ, nhìn hộ ta xem tranh bồi thế nào rồi.”
Tới đêm Triệu Úc mới về, vừa vào cửa đã thấy Từ Phong Cận ngồi ở bàn đá trong viện hóng gió, trên bàn đặt một vò Hoàng Đô Xuân không biết tìm được ở nơi nào, tên này được đặt khi Triệu Đoan đi tuần có dùng qua loại rượu này, “Ực Ực” uống vào trong miệng, vốn định nếm thử mùi vị của rượu ngon hoàng thành, ai ngờ vừa vào trong cổ họng cảm giác cay nồng đã xộc thẳng lên mũi, hắn sặc rượu phải ho khan liên tục, nâng bình trà lạnh bên cạnh súc miệng, bỗng nghe một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến, liền đỏ bừng mặt quay đầu lại, nhe răng trợn mắt hỏi: “Rượu này sao lại cay vậy?”
Triệu Úc cầm lấy chén trà hắn đang giơ lên, rót nước vào trong đó, Từ Phong Cận vội uống một hớp súc miệng, thuận miệng hỏi: “Vương gia ăn cơm chưa?”
Triệu Úc ngồi đối diện với hắn, gật đầu: “Ăn rồi, vương phi nghĩ gì sao lại tự mình ngồi ở trong sân lén uống rượu một mình?”
Từ Phong Cận đáp: “Vương gia thật không có tình thú, thế này sao lại gọi là lén uống rượu” rồi chỉ bầu trời đêm: “Ta rõ ràng mang theo rượu ngon mời Vương gia nâng chén đối ẩm dưới trăng sáng.” Nói rồi liếc mắt nhìn Sầm Linh ở phía sau ra hiệu hắn lôi Trình Kiều đi chỗ khác.
Triệu Úc cười cười nói: “Rượu là rượu ngon, tuy nhiên có hơi mạnh.” Đang định kêu Trình Kiều đổi một vò khác, liền nghe Từ Phong Cận nói: “Không cần làm phiền, cái chính không phải là uống rượu, mà là cùng vương gia ngắm trăng.”
Lúc này gió mát vạn dặm, trăng sáng giữa trời, bóng cây hắt xuống đất theo gió nhẹ nhàng đung đưa chập chờn, tình cờ còn có hương hoa nhài nhàn nhạt cùng mùi rượu Hoàng Xuân Đô quấn quýt giữa không trung, cảm giác ôn hòa không ít.
Mùi vị cay nồng nơi cổ họng Từ Phong Cận còn chưa tản đi, ngẩng đầu ngắm trăng rồi lại dùng tay quạt quạt, nói rằng: “Hiếm khi được ngồi ngắm trăng như vậy, không trách tiền nhân đều thích nhìn trăng ngâm thơ, quả thật rất đẹp mắt.” Lại nói: “Mà những truyền thuyết liên quan về trăng rất nhiều, ta từng nghe qua không ít, nhiều nhất chính là về Hằng Nga và Nguyệt Lão, nhưng trăng thì chỉ có một, rốt cuộc trong hai người ai mới ở trên đó?”
Hôm nay Triệu Úc không uống trà nữa, mà tự mình rót một chén Hoàng Đô Xuân, rượu này mạnh đến nỗi Từ Phong Cận hận không thể nhảy dựng lên, nhưng Triệu vương gia có thể uống mà mặt không biến sắc, y nói: “Vốn là truyền thuyết, đến cùng ai ở trên đó, đều do vương phi định đoạt.”
“Ha ha.” Từ Phong Cận vui mừng: “Vậy ta nguyện ý để nguyệt lão ở trên đó, có như vậy mỗi ngày ta có thể đối mặt với trăng mà cầu nguyện, để tâm vương gia sớm ngày thuộc về ta, lại cầu ngài ấy buộc vài sợi tơ hồng nối hai chúng ta, người khác đều buộc một cái, chúng ta phải treo mười cái, như vậy ai cũng không thể cắt đứt được.”
Triệu Úc yên lặng nghe hắn bịa chuyện, chỉ cười không nói.
Từ Phong Cận hỏi: “Vương gia có cảm thấy ta không biết tự lượng sức mình không?”
“Hả?”
Con ngươi Từ Phong Cận long lanh ánh nước, hắn nâng quai hàm nhìn y: “Xuất thân của ta, dù cho không làm tiểu quan đê tiện cũng là dân thường chốn nhà quê, coi như mẹ ta xinh đẹp tựa thiên tiên, thì nhiều lắm cũng là thiên tiên trong làng thôi, giữa ta và vương gia vốn khác nhau một trời một vực, nhưng lúc trước ta lại không biết tự lượng sức mình cùng vương gia tranh tài, sau lại đối với vương gia để bụng, yêu thích thì không biết âm thầm yêu thích, còn chẳng biết xấu hổ bắt vương gia cũng phải yêu thích ta.”
Triệu Úc rót thêm cho mình chén trà, gò má che giấu dưới ánh đèn không đoán ra được tâm tình, Từ Phong Cận như chờ y mở miệng, đợi nửa ngày, đành phải nói: “Ta vốn tưởng vương gia không biết uống rượu, hóa ra lại ngàn chén không say?”
Triệu Úc nhìn hắn: “Sự tình vương phi không biết, sợ là còn nhiều lắm.”
Từ Phong Cận mặt dày: “Vậy, bây giờ ta có thể biết không?”
Triệu Úc hỏi: “Vương phi cảm thấy bản vương là hạng người gì?”
Từ Phong Cận nói thẳng: “Không hoàn toàn là người tốt.”
Triệu Úc lại hỏi: “Không phải người tốt, vì sao vương phi còn thích ta?”
Từ Phong Cận: “Bởi vì chẳng có gì là hoàn mỹ cả, cõi đời này nào có ai thuần túy là người lương thiện, mọi chuyện không phải chỉ chia ra trắng với đen, vương gia nhiều lắm là vì chính mình suy nghĩ nhiều một chút, người khác có thế nào, cũng không liên quan tới ngài.”
Triệu Úc dừng một lát mới nói: “Nghe nói mấy ngày trước vương phi truyền tin tới Lâm An?”
Từ Phong Cận bỗng dưng trừng mắt lên: “Vương gia hủy đi rồi?”
Triệu Úc để chén rượu xuống, vô tội nói: “Bản vương không thể hủy đi sao?”
Từ Phong Cận vội vàng đứng lên: “Đương nhiên không thể, sao có tùy tiện hủy đi thư tín của người khác như vậy?”
Lần đầu tiên Triệu Úc thấy hắn tỏ rõ thái độ hoang mang, đứng lên đi đến trước mặt hắn nói: “Lần này là bản vương không đúng, chỉ có điều chuyện ngươi nói trong thư… Không cần gấp gáp lắm.”
Từ Phong Cận cảm thấy xấu hổ, tiện tay ôm lấy cổ y: “Làm sao không vội, ta đây mỗi ngày đền nghĩ tới nó.”
Triệu Úc bất lực đáp: “Chỉ trách bản vương không hiểu chuyện, khổ cực vương phi phải ngàn dặm đưa tin.”
“Không hiểu?” Từ Phong Cận lấy làm lạ hỏi: “Sao vương gia không hiểu?”
Triệu Úc trừng mắt nhìn: “Bản vương xác thực…”
Lời còn chưa dứt, Từ Phong Cận liền nhíu mày cười xấu xa: “Mấy bài thơ kia đều là vương gia dạy cho ta, sao có thể không hiểu?”
Triệu vương gia ngẩn người ra rồi mới biết mình trúng chiêu, cười nói: “Vương phi càng ngày càng tệ.” Hôm nay hắn không thể nói được Triệu Úc lạ ở chỗ nào, nhưng Từ Phong Cận luôn cảm thấy y có tâm sự nặng nề, trong mắt đan xen đầy sự đắn đo suy nghĩ, nhưng Triệu vương gia không muốn nói, thì ai cũng đoán không ra, y lại hỏi: “Vì sao vương phi phải đưa Kinh Thi cho Dư Tam Nương?”
Từ Phong Cận đắc ý nói: “Đương nhiên là muốn khoe với nàng.”
“Nàng biết chữ?”
“Biết kha khá đó.”
Triệu Úc gật đầu, giúp hắn nghĩ kế: “Bản vương cho rằng, biểu đạt qua thư không bằng trở lại Lâm An ở trước mặt nàng…” Lời nói còn chưa dứt Từ Phong Cận đã ngăn chặn bằng đôi môi thơm nồng mùi rượu.
Hôn môi triền miên đã sớm quen thuộc với hai người, môi răng dây dưa mang theo hơi rượu nhàn nhạt, so với thường ngày càng thêm say lòng người, Từ Phong Cận triền miên hôn Triệu Úc, rồi mới dịch đến bên tai nhẹ giọng nói: “Vương gia đừng nghĩ muốn tống ta về Lâm An, nếu như có chuyện gì thì hãy nói với ta, bất kể bắt ta làm cái gì, ta đều nguyện ý vì ngài.. ôi chao?” Lời còn chưa dứt chỉ cảm thấy vai nặng xuống.
Từ Phong Cận ôm y lay hai lần: “Vương gia? Vương gia?”, Triệu vương gia say tới bất tỉnh nhân sự, trực tiếp ngã trên vai Từ Phong Cận ngủ thϊếp đi.
“Chuyện gì khó thành như vậy? Còn mượn rượu tiêu sầu?” Từ Phong Cận phí hết sức chín trâu hai hổ mới đỡ được Triệu Úc lên giường, sau đó cầm khăn bông giúp y xoa mặt, còn chưa rời đi, thấy Triệu vương gia khẽ nhúc nhích, Từ Phong Cận vội cúi thấp xuống nghe, kết quả lại nghe thấy Triệu Úc gọi hai tiếng Trình Kiều.
Trình Kiều?!
Hũ mẻ trong lòng Từ Phong Cận dâng lên: Thế giới rộng lớn nên chẳng thiếu chuyện lạ lùng, chủ tớ sinh tình không phải không có, lại nói Trình Kiều không tính là khó coi, tuy rằng so với ta chênh lệch không phải nhỏ, nhưng dù sao cũng đã theo hầu Triệu Úc nhiều năm! Vừa muốn đứng lên đi đến phòng Trình Kiều hỏi rõ một chút, liền vừa nghe thấy Triệu Úc tiếp tục mơ hồ: “Kêu Ngô Hoành…Đốt tranh đi…”