Edit & Beta: Direct Kill
Tuy nói Triệu Úc đã lâu không chơi, mà thực lực lại không tầm thường, hơn nữa bên cạnh còn có Từ Phong Cận luôn tay luôn chân hấp dẫn tầm mắt đối thủ, hai người chung sức hợp tác, làm cho Tiêu Địch thảm bại.
Thời điểm Tiêu thế tử rời sân mặt mày xám xịt, Từ Phong Cận đi đến cười hì hì vỗ bả vai hắn: “Thế tử không nên nản chí, ta và Úc lang phu thê đồng tâm, đương nhiên phải đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.”
Tiêu Địch nói: “Ngươi thật không biết xấu hổ.”
Từ Phong Cận kinh ngạc: “Thế tử không chơi lại, sao thua liền mắng người?”
Tiêu Địch mặc kệ hắn, hừ một tiếng vung tay thoát khỏi, dẫn người đi.
Từ Phong Cận “Chà chà” hai tiếng, đợi Triệu Úc đến gần, hỏi: “Tâm tư hắn đơn thuần như thế, thực sự là do Phùng đại nhân phái tới?”
Triệu Úc đáp: “Chắc chỉ để tra xét tình cảm của ta và ngươi thôi, không cần người thông minh quá, hơn nữa họ Phùng chắc hẳn biết Tiêu Địch có tình ý với ta, đả thông quan hệ để cho hắn đến kinh thành, cũng coi như lấy lòng hắn, nhất cử lưỡng tiện.”
Từ Phong Cận nói: “Không phải ngài nói Tiêu Địch ở Đông Chúc không có địa vị sao?”
Triệu Úc: “Chuyện này là hiện tại nhưng đối phương lại không dừng ở hiện tại, Đông Chúc ắt hẳn cũng có quốc biến, mọi chuyện không thể đoán trước được.”
Từ Phong Cận nói: “Phùng Cánh có phải tính thông đồng với ngoại quốc? Hoàng thượng ngài ấy…”
Triệu Úc lắc đầu: “Phụ hoàng để ý tới việc triều chính, Phùng Cánh chẳng qua chỉ là vấn đề đảng phái, không phải vấn đề lớn, phụ hoàng mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Từ Phong Cận hỏi thêm: “Phùng Cánh nhằm vào vương gia như vậy, lẽ nào chuyện hồi nhỏ của vương gia cũng do lão gây ra?”
Triệu Úc nói: “Không phải, nhưng chuyện ở Phong Vũ Đình thì chắc chắn có liên quan đến lão.”
Từ Phong Cận nói: “Vương gia không tranh quyền đoạt vị, cũng không liên quan đến triều đình, vì sao Phùng Cánh lại phải tìm ngươi phiền phức?”
Triệu Úc ko che giấu: “Vì huynh trưởng.”
Lục vương gia tay nắm trọng binh, nếu lần này đắc thắng, e rằng đảng phái thái tử sợ đến hoảng loạn, một võ tướng bọn họ tạm thời không sợ, sợ, chính là Triệu Úc tâm cơ thâm trầm từ nhỏ thông tuệ hơn người, Phùng Cánh cáo già, trước sau không tin Triệu Úc như mặt ngoài, tranh đấu nhiều năm như thế nhưng không kiếm nổi mười phần chứng cứ, càng không nắm được nhược điểm của y.
Lúc này trong phủ tể tướng hạ nhân vội vàng chạy vào báo cáo: “Tể tướng gia, thế tử truyền tin tới, nói là Úc vương phu thê, không giống làm bộ.”
Phùng Cánh tóc bạc áo bào rộng, đứng chắp tay trầm ngâm: “Không giống? Hay là diễn quá chân thực.”
Hạ nhân nói: “Tể tướng vẫn còn hoài nghi Úc vương… Thuộc hạ cho rằng, y có lẽ là người thích nhàn tản?”
Phùng Cánh bình tĩnh: “Không thể.”
“Chuyện này… tể tướng định là gì để phân rõ vương phi thật giả?”
Phùng Cánh nói: “Triệu Úc từng ấy năm tới nay, sợ rằng đã sớm đem nửa bên triều đình bỏ vào trong túi, người này chỉ quan tâm tới hai người đó là quý phi và Triệu Tuyển, có điều hai người đó vốn không thể động vào, ta cũng hi vọng vương phi kia là thật, để vin vào đó bắt bí y. Nhưng nếu như Triệu Tuyển lập được đại công, nếu như Triệu Tuyển có ý định nhăm nhe ngôi vị hoàng đế, có Triệu Úc làm phụ tá? Ngươi nói thử xem thái tử sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Thế tử nói vương phi không giống như đang làm bộ, há chẳng phải đúng ý của tể tướng gia hay sao?”
Phùng Cánh cẩn thận đa nghi, lắc đầu nói: “Diễn giống như thật sợ là muốn dẫn ta mắc câu, sau đo y sẽ bỏ rơi tên tiểu quan kia. Ta sẽ tiếp tục quan sát, nếu như chỉ là do ta quá đa nghi, vương phi là thật, thì cầu còn chẳng được.”
Mùa hè đã tới, tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, Từ Phong Cận không muốn ngủ trưa, nằm một lát cân nhắc, sau đó bò lên cùng Sầm Linh đi tìm mấy cây gậy trúc, vót thành thẻ, lại tìm vài tờ giấy, trải trên mặt đất, ngồi ở bóng mát trong viện, đề bút vẽ tranh.
Tiêu Địch vốn đến để gây xích mích ly gián, nhưng mỗi lần cùng Từ Phong Cận so chiêu, không bị hắn quanh co lòng vòng đổi trắng thay đen, thì chính là bị nhọc lòng giáo huấn một phen. Bên này mới vừa khi dễ hắn xong, không chờ Tiêu Địch kịp tức giận, bên kia lại cùng hắn xưng huynh gọi đệ, còn nói: “Tình cảm của ta và vương gia còn kiên định hơn cả sắt, không phải chỉ cần mấy câu nói là có thể gây xích mích. Còn nữa, dưa hái xanh không ngọt, ngươi phá hoại tình cảm hai ta, vương gia có thể sẽ chán ghét ngươi, sau này cười cũng không muốn cười với ngươi, rồi sẽ căm hận ngươi. Huống hồ ngươi chỉ đến đây mấy ngày, coi như ngươi thành công ly gián, đợi ngươi đi rồi vương gia còn có thể nhớ tới ngươi là ai? Một hồi phí công của ngươi chẳng qua là tạo thêm cho tình địch một cơ hội, vạn nhất những tên tình địch kia còn không bằng ta thì sao? Nhỡ như lớn lên không đẹp như ta, không có bản lĩnh như ta? Ngươi thua ta cũng phải thôi, dù sao ta lợi hại như vậy, bây giờ ngươi và ta cũng coi như có duyên mới gặp được nhau, nếu ngươi thật sự yêu vương gia, thì hãy làm những điều tốt nhất cho y, không phải đem y trói ở bên người, mà là mong y vui vẻ, chấp nhận buông tay. Nếu thế mấy ngày tiếp theo chúng ta mới có thể sống hòa thuận, ta còn có thể dẫn ngươi đi chơi.”
Một hồi thao thao bất tuyệt, nói tới chân tình thực lòng, mặc dù thỉnh thoảng lại chen mấy câu tự khen bản thân vào, nhưng vẫn khiến Tiêu Địch cảm thấy hợp tình hợp lý? Tiêu Địch đôi khi cảm thấy hết sức tức giận, tại sao hắn cảm thấy Từ Phong Cận nói cái gì cũng có đạo lý, chẳng lẽ do mình quá dễ dụ?
Có dễ dụ hay không tạm thời không nói, vừa mới nãy tùy tùng truyền lời, nói là Từ Phong Cận mời hắn đến thưởng trà, vốn muốn cự tuyệt, lại không khống chế được bước chân, tới một chút xem hắn lại muốn bày trò gì. Tiêu Địch vốn là thiếu niên, tính tình tranh cường háo thắng, vừa vào đại môn đã thấy Từ Phong Cận ngồi đó, mặt bị bôi đen đen đỏ đỏ mỉm cười nói: “Vương phi muốn xuất môn hát hí khúc?”
Từ Phong Cận thấy hắn tới, ngoắc ngoắc tay nói: “Thế tử lần trước đá cầu thua, không phục đúng không?”
Tiêu Địch đáp: “Bản thế tử là người hoàng thân quốc thích gia phong nghiêm cẩn, tứ thư ngũ kinh thất mưu bát lược đều đã học qua, nào thừa bao nhiêu thời gian luyện đá cầu với người khác, thua cũng là điều tự nhiên.”
Từ Phong Cận thương hại nhìn hắn nói: “Không trách thế tử đầu óc không tốt, thì ra là học quá nhiều thứ hỗn tạp, thế này không thể được, cần phải thay đổi.”
“Ngươi! Dựa vào cái gì mà nói đầu óc ta không tốt. Còn ngươi hẳn đã hơn hai mươi, nhưng kinh thi chắc gì đã đọc hết!”
Từ Phong Cận: “Ta cũng không phải hoàng thân quốc thích, cũng không có gia phong nghiêm cẩn, lớn tuổi đọc sách là điều bình thường.”
Tiêu Địch cả giận: “Ngươi gọi ta sang đây để nói chuyện này?”
Từ Phong Cận nói: “Sao có thể, ta đoán lần trước thế tử thua khẳng định không phục, ngày mai chúng ta lại so tài tiếp?”
Tiêu Địch hỏi: “So cái gì?”
Từ Phong Cận ra hiệu hắn ngồi xuống: “Làm diều, xem ai thả cao hơn.”
Tiêu Địch cau mày: “Con diều còn muốn tự mình động thủ làm? Không phải mua là được hay sao?” Sau đó hiểu ra nãy giờ hắn hì hục vẽ vời làm gì, ghét bỏ nói: “Đây là cái gì?”
Từ Phong Cận nói: “Úc lang.”
“Ai?” Tiêu Địch kinh sợ tới nỗi cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, chỉ thấy hình vẽ mặt tròn cổ dài tứ chi không đồng đều, nhìn thế nào cũng không giống người.
Từ Phong Cận cũng thấy không hài lòng, nhỏ giọng nói với Tiêu Địch: “Ngày mai là thất tịch, ta muốn tự tay làm một con diều, tặng cho ngài ấy chút kinh hỉ.”
Tiêu Địch cảm thấy hắn khinh người quá đáng, cả giận nói: “Vợ chồng các ngươi ân ái, gọi ta đến để làm gì?”
Từ Phong Cận nói: “Tất nhiên là tìm ngươi hỗ trợ rồi.”
Tiêu Địch khịt mũi: “Hỗ trợ? Ngươi đừng có đùa ta.”
“Nếu như ngươi giúp ta, ngày mai tỷ thí ta sẽ nhường cho ngươi thắng.”
“Ngươi đừng nói khoác không biết ngượng, ta mặc dù không đi giúp ngươi, cũng có thể thắng như thường.”
Từ Phong Cận hừ hừ cười nói: “Nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách, không so với ngươi, cho ngươi đời này đều thua ta, có luyện làm sao cũng không thể đấu
lại.”
Tiêu Địch mắng: “Ngươi quả thực vô liêm sỉ!”
Triệu Úc bước vào ngưỡng cửa, thấy Từ Phong Cận cùng Tiêu Địch ngồi ở dưới bóng cây châu đầu ghé tai nhau như đang tranh chấp thứ gì, hắn vốn không muốn hỏi, lại thấy Từ Phong Cận đột nhiên nằm nhoài bên Tiêu Địch thấp giọng thì thầm, càng nói càng ghé sát vào nhau, động tác… Thập phần thân mật.
Triệu Úc đứng tại chỗ nhìn phút chốc, trong lòng khó giải thích được, cảm giác có chút chướng mắt.