- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bằng Lan Giang Nguyệt
- Chương 16: Ác mộng
Bằng Lan Giang Nguyệt
Chương 16: Ác mộng
Edit & Beta: Direct Kill
Tâm cơ lòng dạ của y Từ Phong Cận đã sớm nhận rõ, hắn có tu bao nhiêu năm cũng không sánh được với Triệu Úc, thế nhưng bị đùa bỡ như vậy thật không cam lòng… Hắn quay đầu liếc nhìn tiểu viện, đáy mắt liễm diễm không khóc không cười, chỉ thấy sóng nước lăn tăn, sau đó nhếch miệng, cầm quạt đi cách tường tán gẫu với Sầm Linh, hắn người này lắm khi cũng khiến người ta chán ghét, Trình Kiều càng chê hắn, hắn càng là muốn tới trước mặt Trình Kiều bày trò.
Ban đêm Từ Phong Cận ngủ ở gian ngoài, có kê một chiếc giường trúc, thuận tiện để Triệu Úc tỉnh lại có thể sai khiến, tuy nói Triệu vương gia ban ngày nhiều chuyện, nhưng không có thói quen đi tiểu đêm, mấy ngày kế tiếp ngủ đến an ổn.
Từ Phong Cận mở cửa gỗ ra, nghe tiếng côn trùng kêu rả rích cùng với tiếng gió thổi nhè nhẹ, trong lòng thảnh thơi đến lạ thường, đợi người trong phòng không còn tiếng động, đột nhiên ngồi dậy hét lên thất thanh, sắc mặt tái nhợt cuống quít xuống giường, cầm cây đèn dầu chưa tắt, đi chân trần chạy vào trong phòng Triệu Úc.
Triệu vương gia còn chưa ngủ say, tỉnh dậy vội vàng khêu bấc đèn, thấy Từ Phong Cận vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Từ Phong Cận không vấn tóc, áo trong xộc xệch tùy ý, nhìn có chút ngổn ngang, nhỏ giọng nói: “Quấy nhiễu vương gia, ta vừa mới gặp ác mộng, trong lòng có chút sợ sệt.”
Triệu Úc hiểu rõ, nói: “Chỉ là mơ mà thôi, không cần sợ hãi.”
Từ Phong Cận cụp mắt, tùy ý đặt đèn dầu lên bàn, do do dự dự, như là khó có thể mở miệng: “Vương gia…”
Triệu Úc nói: “Làm sao?”
Từ Phong Cận: “Ban đêm đen kịt, ta một thân một mình ở gian ngoài, thực sự sợ hãi, không biết có thể ngủ trong phòng vương gia một đêm?” Sợ y không chịu liền vội vàng nói: “Ta ngủ trên đất cũng được, sẽ không quấy rầy vương gia.”
Nói là ngủ trên đất, nhưng người đứng nơi ấy tội nghiệp không nửa điểm động tĩnh, Triệu Úc mềm lòng không làm khó hắn, chỉ cảnh cáo nói: “Giường nước có thể, nhưng không được lộn xộn.”
Từ Phong Cận gật đầu liên tục đáp ứng, trong lòng lại nghĩ: không xộn xộn mới là lạ.
Triệu Úc quay lưng lại với Từ Phong Cận nằm xuống, đợi y thổi đèn, Từ Phong Cận thuận theo mà đáp lời, trong khoảnh khắc, căn phòng trở nên tối đen.
“Vương gia…” Sau khi nằm xuống Từ Phong Cận gọi y, tựa như vẫn còn đang sợ sệt.
Triệu Úc: “Hả?”
Từ Phong Cận nói: “Ta và vương gia kết hôn cũng đã được một tháng có thừa, trước kia là ta hẹp hòi, luôn cảm thấy tâm địa vương gia không tốt…” Vừa nói bàn tay vừa di chuyển, vượt qua ranh giới khoảng các giữa hai người, kéo áo trong của Triệu Úc: “Bây giờ xem ra, ta sai rồi.”
Triệu Úc vẫn chưa trả lời, ngón tay thon dài như ngọc của Từ Phong Cận chạy tới bộ vị của Triệu vương gia, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói như kéo dài ra, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Ngày sau còn phải ở trên núi nửa tháng, nơi rừng hoang nước độc này, không cần đối phó với người khác, bây giờ vương gia bị thương như vậy, cơ thể nếu có nhu cầu gì, đều có thể nói với ta… ta hiểu biết rất nhiều… có thể giúp vương gia chuyện…”
Lời này nói đến nơm nớp lo sợ, nhưng ngón tay từ lâu lại không an phận, cả gan làm loạn tiến vào trong y phục Triệu Úc, ngón tay tiếp xúc với da thịt căng cứng. Từ Phong Cận nhịn cười, càng ngày càng làm càn, hắn nghiêng người tận lực tránh vết thương sau lưng Triệu Úc, một đường từ ngực đi xuống, tìm thấy đai lưng, ngón tay càn rỡ triền miên, chậm rãi kéo một cái khiến tiểu khố Triệu vương bung ra, mắt thấy nơi bí mật ngay trước mắt, Từ Phong Cận đang định đưa bàn tay vào trong khố, chỉ cảm thấy trên người chìm xuống, Triệu vương gia chẳng biết lúc nào đã đặt hắn ở dưới thân, một tay chống đỡ giường, một tay siết quần, khẽ cười nói: “Biết ngay ngươi không có ý tốt.”
Từ Phong Cận cười đáp: “Thế sao vương gia còn cho ta lên giường?”
Triệu Úc nói: “Bản vương tâm địa thiện lương, cho dù biết vương phi có thể gạt ta, nhưng cũng sợ ngươi thật sự gặp ác mộng, nếu lời ngươi là đúng, há chẳng phải bản vương là kẻ ác không cho ngươi lên giường? Nào giống vương phi, đầy bụng ý nghĩ xấu, tâm tư không trong sạch.”
Ngươi sao lại không biết ngại nói người khác đầy bụng ý xấu chứ? Từ Phong Cận trong lòng oán thầm, tay lại không dừng, hai chân quấn lên eo Triệu Úc, “Hừ hừ” cười nói: “Vương gia cũng đừng đổ oan cho ta, ta làm hết thảy là vì nghĩ cho thân thể vương gia, còn có, ta và vương gia vốn là phu thê, hầu hạ ngài chính là bổn phận, nào có không được?”
Triệu vương gia không có cách nào cản hắn, tay mới vừa buông lỏng quần muốn chặn lại bàn tay làm loạn của Từ Phong Cận, lại bị hắn tranh thủ muốn tiến vào, đành phải nắm trở lại, hiếm khi lộ ra hoảng loạn nói: “Ngươi ta là thành thân theo khế ước, ngươi chỉ cần giúp bản vương làm chuyện dưới giường là được rồi.”
Từ Phong Cận cười vui vẻ hơn: “Cái này sao có thể được, vương gia đối với ta tốt như vậy, dạy ta đọc sách, che chở tính mạng của ta, ta làm sao cũng phải dụng tâm hầu hạ, từ trong ra ngoài.”
Triệu Úc khách khí: “Chuyện trên giường thế này, không nhọc đến vương phi.”
Từ Phong Cận nói: “Vương gia sao lại nói những lời này, ta hầu hạ vương gia là chuyện đương nhiên? Làm sao có thể nói là làm phiền?”
Vốn khí lực của Triệu vương gia có thể cản được Từ Phong Cận, nhưng bây giờ trên người bị thương, Từ Phong Cận ngang hàng, y không tránh được hành động xằng bậy của Từ Phong Cận, Từ Phong Cận cũng không gỡ nắm tay cứng như thép của y, hai người ngươi tới ta đi, mệt đến thở hồng hộc, Triệu Úc đành phải thấp giọng uy hϊếp: “Ngươi thật sự cho rằng bản vương không dám phạt ngươi?”
Từ Phong Cận vội vàng nịnh nọt: “Vương gia thuần lương ngây thơ trạch tâm nhân hậu, luôn nghĩ cho thuộc hạ của mình, chỉ bởi vì ta giúp vương gia thư giãn thân thể, mà ngài lại phạt ta?”
Triệu Úc nhất thời nghẹn lời, càng nắm quần chặt hơn, y vốn nghĩ Từ Phong Cận chỉ nhìn một cái, lại không ngờ rằng hắn trực tiếp muốn cởϊ qυầи y!
Bên ngoài trời dần sáng, gà trống người coi miếu nuôi ở trong rừng trúc đã thức dậy làm nhiệm vụ của mình, giằng co hơn nửa đêm, Triệu Úc túm chặt mệnh căn nằm đè lên người Từ Phong Cận, ai cũng không thể động đậy, Từ Phong Cận cũng mệt mỏi bất kham, sắp sửa không chống đỡ được ngủ gật, chỉ thấy Triệu Úc ở trên người hắn cứng đờ, liền cười xấu xa nhấc mí mắt lên, đôi môi hồng hào chuyển đến bên tai Triệu Úc khẽ thở vài câu: “Vương gia quả thật là phượng tử long tôn, ngay cả phía dưới, cũng lớn hơn người khác một vòng.”
Nơi tư mật của Từ Phong Cận bán cứng làm phiền Triệu Úc hồi lâu, bây giờ cuối cùng cũng lôi được y xuống nước, Triệu vương gia như người đã ngủ vô tri vô giác, nhưng vành tai nóng bỏng cọ vào gò má Từ Phong Cận, bán đứng điệu bộ giả vờ ngủ của y.
Hôm nay người coi miếu xuống núi, Trình Kiều đã đến nhà ăn từ sớm để chuẩn bị, chờ Từ Phong Cận đến bưng đồ ăn, thế nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy được người. Đảo mắt qua giờ thìn đã gần tới buổi trưa, người còn chưa thấy bóng dáng. Trong lòng Trình Kiều sinh khí, đem cơm nước hâm nóng, vội vàng đi đến sân Triệu Úc ở. Trình Kiều một đường nghĩ: Từ Phong Cận quả thực hầu hạ không tốt, vẫn nên khuyên vương gia để mình trở về. Mới tiến vào cửa lớn, thấy trên giường trúc chăn mỏng như có như không rơi xuống dưới đất, trong lòng càng lo lắng vô cùng, đi vào trong nhà, vừa định giơ tay gõ cửa, lại bị cảnh tượng trên giường dọa cho cả kinh suýt nữa làm rơi khay thức ăn xuống đất, Trình Kiều dùng sức dụi mắt, lui ra ngoài sân lại tiến vào lần nữa, vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho giật mình.
Sầm Linh cầm tân dược tiểu đồng trong miếu đưa tới đi tìm Từ Phong Cận, không gặp người trong viện liền tiến vào phòng, lại thấy Trình Kiều đang hóa gỗ tại chỗ, hắn nghi hoặc đi tới gần muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy trên giường có hai người quần áo xốc xếch, nằm chồng lên nhau, đang ngủ say.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bằng Lan Giang Nguyệt
- Chương 16: Ác mộng