Băng Hỏa Ma Trù

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Trong thế giới tiên hiệp sắc màu đầy rẫy, những tưởng chỉ đến thất chủng nguyên tố ma pháp đã là kỳ ảo hết mức, không ngờ lại xuất hiện một nét văn hóa cổ kính ngày xưa: Trù nghệ (nấu ăn), khiến cho …
Xem Thêm

Chương 46: Nam hữu mạo sung kế hoạch (Kế hoạch bạn trai giả mạo) (Thượng)
Trong quá trình đọc, thời gian trôi qua rất nhanh, đồ thư quán có rất nhiều thủy tinh, đưa ánh sáng từ bên ngoài vào, Niệm Băng tựa ở giá sách, không ngừng đọc thứ mình cảm thấy hứng thú, mặc dù trong tầng thứ nhất đều thứ dành cho ma pháp sư cấp bậc thấp nhất, nhưng là, hắn lại giống như phát hiện được bảo tàng, trước kia vài tình huống xuất hiện trên người hắn vô pháp lý giải, qua từng quyển sách, từng chúng dần dần được giải đáp, lúc Tra Cực truyền thụ trù nghệ cho hắn từng dạy qua hắn, bất luận học tập thứ gì, cơ sở đều là tối trọng yếu, đạo lý này, trong quá trình học tập trù nghệ, Niệm Băng đã hiểu rất rõ.

Trời bên ngoài đã tối sầm, ma pháp đăng trong đồ thư quán tự động thắp sáng, năng lượng của chúng là từ những khối ma pháp thạch cấp thấp mà thôi. Niệm Băng cũng không có ý ly khai, nhờ quang nguyên sáng rõ đó, bắt đầu đọc tới quyển sách thứ tư.

Đúng lúc này, cửa đồ thư quán đột nhiên mở ra. Niệm Băng mặc dù đang đọc, nhưng tính cảnh giác rất cao, ngẩng đầu nhìn về phía đại môn, nơi đó xuất hiện không phải là ma pháp sư công hội hội trưởng trong tưởng tượng, mà là người hắn đã biết, băng hệ đại ma pháp sư - Long Linh. Cũng là nữ nhi duy nhất của ma pháp sư công hội hội trưởng.

" Là ngươi? ". Niệm Băng có chút kinh ngạc nhìn Long Linh, mỉm cười, hướng về phía nàng bắt chuyện. Long Linh cũng kinh ngạc nhìn hắn, nói: " Ngươi như thế nào lại ở chỗ này, với ma pháp tu vi của ngươi, thư sách ở tầng thứ nhất này là không cần phải đọc chứ? ". Vừa nói, nàng xoay tay lại đóng cửa, đồng dạng là băng hệ ma pháp bào màu lam nhạt, ôn nhu nhìn Niệm Băng, trong đôi mắt toát ra một tia tiếu ý. Niệm Băng mặc dù đưa mắt nhìn về phía nàng, nhưng bởi vì một mực đọc sách, lúc này trong mắt vẫn bộc lộ thần thái chuyên chú như cũ, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn, nhất thời khiến trong lòng Long Linh mọc lên một tia khác thường.

Niệm Băng đứng lên, gấp " Băng hệ ma pháp cơ sở lý luận " trong tay lại, mỉm cười nói: " Không có biện pháp a! Ta vốn học tập ma pháp nền tảng không chắc, giờ phải đọc thêm về cơ sở mới được, chú ngữ thì để sau ".

Long Linh đi tới bên cạnh Niệm Băng, thanh hương nhàn nhạt từ trên người phát ra khiến tinh thần Niệm Băng rung lên, vóc người Long Linh cũng không thấp, phẩm chất so với Tuyết Tĩnh thì chỉ hơi thua kém một chút mà thôi, ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, nói: " Ngươi thật đúng là chăm học, nghe Lý Đắc bá bá nói, ngươi từ giữa trưa tới giờ còn không ly khai, hiện tại đã là giờ ăn cơm chiều, đi thôi, theo ta cùng đi ăn cơm chiều, ngày mai hãy đọc tiếp. Nơi này sách nhiều như vậy, cũng không phải một ngày hai ngày là có thể xem hết được. Ngươi còn nhiều thời gian, chẳng lẽ ngươi lại không đói bụng sao? ".

Vừa nói đói, Niệm Băng thật là có chút đói bụng, sau khi ăn cơm sáng, đến giờ vẫn chưa ăn gì, cẩn thận đem sách cất vào chỗ cũ, nói: " Vậy chúng ta đi thôi, Long Linh tiểu thư, hội trưởng đã trở về chưa? ". Hắn hỏi dò.

Long Linh liếc mắt nhìn hắn, đáp: " Ngươi sao lại khách khí như vậy, hiện tại ngươi đã gia nhập công hội, sau này chúng ta chính là người một nhà, gọi ta Linh nhi là được rồi, tiểu thư, tiểu thư, nghe không được tự nhiên. Có cơ hội ta còn muốn hướng ngươi thỉnh giáo thỉnh giáo phương pháp khống chế ma pháp đây, ta nhận thấy dù tự mình tu luyện nỗ lực, nhưng ở khống chế lực vẫn còn kém ngươi rất xa a! ".

Niệm Băng đối với Long Linh rất có hảo cảm, nàng bất luận lúc nào, thanh âm buổi sáng đều là nhuyễn ngôn tế ngữ, nghe vào tai rất thoải mái, " Được rồi, Linh nhi, vậy ngươi dẫn đường đi, nơi này thật sự rất lớn ".

Hai người ra khỏi đồ thư quán, Long Linh mang theo Niệm Băng hướng mạn bắc đi đến, vừa đi, nàng vừa nhìn về phía Niệm Băng nói: " Ba ba sớm đã trở về, chỉ bất quá giữa trưa cùng hầu tước đại nhân và Tuyết bá bá uống rượu, lúc trở về liền đi ngủ ngay, giời mới vừa tỉnh lại, nghe nói ngươi đã tới, mới để ta đi gọi ngươi. Rượu, thứ này thực sự là không tốt, Niệm Băng, ngươi có uống rượu chưa? ".

Rượu? Nghe đến từ này, trong lòng Niệm Băng đột nhiên mọc lên một tia cảm giác quen thuộc, hắn đương nhiên phải uống, thậm chí phải ủ rượu, là một trù sư, chỉ cần thức có liên quan tới ăn uống, Quỷ Trù đều dạy qua hắn. " Có uống một chút, bất quá, ta bình thường rất ít uống rượu ". Lúc ở đào hoa lâm, đều là hắn cùng Tra Cực uống, tửu lượng của Tra Cực rất cao, cho nên, hắn bị Tra Cực bức bách, tửu lượng cũng được tu luyện rất tốt, bất quá, Tra Cực vì muốn hắn bảo trì vị giác cho tốt, thông thường thì một, hai tháng mới cho hắn uống một hồi, bởi vậy Niệm Băng cũng không hề thuộc loại nghiện rượu.

Long Linh cười nói: " Chỉ uống một chút thì tốt. Rượu cũng không phải là thứ gì tốt, uống nhiều thì tất có chuyện không hay ". Cùng Long Linh một chỗ, Niệm Băng cảm giác rất nhẹ nhõm, hai người nhàn nhã hàn huyên vài câu, cũng đã tới một tòa kiến trúc nhọn các đồ thư quán không xa, Long Linh mang theo Niệm Băng trực tiếp đi tới lầu hai, " Chúng ta thường đều ở chỗ này ăn cơm, gồm ba ba và ta, còn có người ngươi gặp lần trước, Sư Cửu sư huynh, còn các ma pháp sư khác đều ở trong phòng riêng dùng cơm, trước tiên ăn cơm, cơm nước xong ta đưa ngươi tới nơi nghỉ ngơi, sau này ngươi nguyện ý lưu lại hoặc là ngoại xuất, cũng đều được cả ".

Hai người tiến vào một phòng gian bên trái, vừa vào cửa, Niệm Băng liền nhìn thấy Sư Cửu, Sư Cửu nhìn Niệm Băng nhíu mày, ở vị trí chủ tọa là một người, mặc thanh sắc ma pháp bào, nhìn qua khoảng bốn, năm mươi tuổi, từ tiêu ký trên ngực ma pháp bào có thể dễ dàng nhận ra, người này chính là ma đạo sư duy nhất của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, đồng thời cũng là công hội hội trưởng.

Niệm Băng nhìn Long Trí, Long Trí đồng thời cũng đánh giá hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng, cảm thụ được khí tức nội liễm, Long Trí không khỏi thầm gật đầu, hắn nhìn người rất tốt, từ bề ngoài mà xem, Niệm Băng so với tên đồ đệ kia của mình thì mạnh hơn nhiều, mặc dù niên kỷ so với nữ nhi của mình còn nhỏ hơn, nhưng rõ ràng khí tức trầm ổn, hơn nữa hắn còn là ma pháp sư trẻ tuổi nhất, Long Trí không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm trong lòng.

Niệm Băng đi tới trước bàn, cung kính hướng về phía Long Trí hành lễ nói: " Niệm Băng ra mắt hội trưởng ".

Long Trí chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, nói: " Mời ngồi, hoan nghênh ngươi gia nhập công hội ". Ngữ khí hắn rất bình thản, nhưng lại đem đến cho Niệm Băng một tia áp lực vô hình. Tâm thần Niệm Băng lúc này đã từ lúc tiếp nhận tri thức hoàn toàn thu hồi, mặt ngoài mặc dù khiêm cung, nhưng trong lòng lại luôn luôn cảnh giác, tới bên cạnh Long Trí ngồi xuống, tận lực bảo trì bình tĩnh.

Long Linh cũng không có tới ngồi cạnh Sư Cửu, ngược lại đến ngồi cạnh Niệm Băng, mỉm cười nói: " Ba ba, ta đói bụng, chúng ta bắt đầu ăn thôi ". Bàn tròn sớm đã bày đầy thức ăn, hương khí tứ dật.

Long Trí mỉm cười nói: " Mọi người đến đông đủ rồi, bắt đầu thôi, Niệm Băng, ngươi phải ăn nhiều một chút, sau này không có việc gì thì hãy cùng chúng ta ăn cơm ". Vừa nói, hắn bắt đầu động đũa. Bạn đang đọc truyện tại Đọc Truyện - www.Truyện FULL

Sư Cửu liếc nhìn Niệm Băng, trong mắt toát ra một tia quang mang âm độc, mặc dù chỉ là chợt lóe mà thôi, nhưng Niệm Băng vốn đang cảnh giác lập tức phát hiện ngay, trong lòng khẽ động, nhìn thoáng qua Long Linh bên cạnh đích, thông minh như hắn, sao lại không rõ ý tứ Sư Cửu đây?

Long Trí ăn không nhiều lắm, khí tức của hắn thủy chung tập trung trên người Niệm Băng, thấy hắn nhìn nữ nhi liếc mắt, không khỏi mỉm cười nói: " Niệm Băng, ngươi cùng Linh nhi cùng là băng hệ ma pháp sư, sau này có cơ hội phải luận bàn luận bàn, tốt cho sự tiến bộ của cả hai. Ngươi là người ở nơi nào? Tu luyện ma pháp đã bao lâu? ".

Niệm Băng đã thầm nghĩ tới, vội vàng buông đũa, cung kính nói: " Ta là người Hoa Dung đế quốc, bất quá từ nhỏ đã đi theo phụ mẫu ly khai nơi đó, tu luyện ma pháp đại khái cũng là mười năm rồi, bất quá, vẫn không có minh sư chỉ điểm, đều là tự mình lục lọi tu luyện, chỉ khiến cho người chê cười ".

Long Trí lạnh nhạt cười, nói: " Nếu chỉ bằng tìm tòi đều có thể đạt tới cảnh giới như ngươi, lão gia hỏa chúng ta đây cũng quả thực nên nghỉ hưu rồi. Lý Đắc ma đạo sĩ bình thường rất ít khen người, hắn lại đối với ngươi tán tụng hết lời, nếu ngươi đã gia nhập công hội, thì không cần câu thúc như vậy, sau này đều là người một nhà, có vấn đề gì, ngươi có thể hướng về phía các trưởng lão trong công hội thỉnh giáo, hoặc là trực tiếp tìm ta ".

Niệm Băng nhìn Long Trí, tâm niệm thay đổi thật nhanh, không hổ là ma pháp sư công hội hội trưởng, phong mang hoàn toàn nội liễm, Sư Cửu so với hắn mà nói, quả thực chỉ là một tiểu trùng tử, " Đa tạ hội trưởng, hôm nay ta ở đồ thư quán một buổi chiều, nơi đó thật sự là một hải dương ma pháp, ta nghĩ, chỉ tri thức ở đó cũng đủ để ta học tập trong thời gian rất dài. Nếu có chỗ nào không hiểu, ta nhất định sẽ thỉnh giáo người ".

Long Trí chỉ chỉ thức ăn trên bàn, nói: " Đừng chỉ có nói chuyện, ăn nhiều một chút đi ".

Trong lòng vẫn duy trì cảnh giác, Niệm Băng căn bản ăn mà chẳng biết vị đạo của thức ăn thế nào, Long Trí chỉ là bình thản hỏi vài vấn đề nhỏ nhặt, nhưng Niệm Băng hiểu rõ, chỉ cần mình đáp chỉ sai một một phần nhỏ, lập tức sẽ có đại phiền toái. Sư Cửu cùng Long Linh cũng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt Long Linh chính là tò mò, mà ánh mắt Sư Cửu lại là vừa đố kỵ vừa oán hận.

" Niệm Băng, mấy ngày nay phong thành ngươi ở nơi nào? ". Long Trí hỏi ra vấn đề mang tính mấu chốt.

Thêm Bình Luận