Chương 24: Chính Dương đao ( Hạ )
Đào hoa lâm một lần nữa khôi phục bình yên, phần còn lại của mộc ốc tản ra khói xanh nghi ngút. Sau khi Niệm Băng rời đi một lúc lâu, tro tàn đột nhiên đυ.ng đậy, vài tiếng gỗ va chạm vang lên, loạt xoạt một tiếng, một chiếc mộc bản từ phía dưới được đẩy lên. Thân ảnh tập tễnh tựa hồ từ dưới đất chui ra, toàn thân dính đầy tro bụi.
" Hảo tiểu tử, ngươi thật sự là nhẫn tâm a! Nếu không phải ta động tác nhanh nhẹn, khéo đã thật sự trở thành tro tàn rồi ". Người đột nhiên từ đống tro tàn đi ra, dĩ nhiên chính là Tra Cực đã
" chết " trước đó.
Phủi phủi tro bụi trên người, tinh thần hắn sáng láng, không hề có chút bộ dáng bệnh tật, nhìn phương hướng Niệm Băng rời đi, Tra Cực nở nụ cười, " Tiểu tử ngốc, sư phụ đành phải lừa ngươi một lần, nếu không khiến ngươi nghĩ rằng ta đã chết, ngươi sao có thể toàn tâm toàn ý truy cầu đỉnh phong trù nghệ? Mẹ nó, Quy Tức thuật này thật hại người, khiến ta phải luyện một thời gian dài mới có thể phong bế lâu như vậy. Ai, đốt sạch sẽ như vậy, xem ra, ta muốn không đi cũng không được. Đi tìm nàng? Đi thôi, nếu đã không còn gì phải băn khoăn, cứ làm điều trong lòng ta vẫn muốn làm, chỉ cần có thể gặp lại nàng một lần, cho dù chết, ta cũng cam tâm tình nguyện. Niệm Băng, ngươi hãy cố gắng, có lẽ sẽ có một ngày, sư đồ chúng ta còn có thể gặp lại, ha ha, ha ha ha ha ".
oOo
Niệm Băng đi trên đường lớn, tâm trí hắn còn đắm chìm trong nỗi đau khi Tra Cực mất đi, hồn nhiên chẳng biết mình lại bị sư phụ lừa thêm một lần. Chính Dương đao cùng Thần Lộ đao đều ở trong ngực, lãnh nhiệt khí lưu không ngừng kí©h thí©ɧ thân thể hắn, bởi vì băng hệ ma pháp lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, mặc dù trời nắng chang chang, hắn lại không thấy nóng bức chút nào.
Đọc TruyệnBăng Tuyết thành, sư phụ bảo ta đi Băng Tuyết thành, vậy tới nơi đó trước đi.
Không phải đẩy xe, không phải đợi từng bước đi của Tra Cực, Niệm Băng bước rất nhanh, hắn đột nhiên rất muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi địa phương đầy thương tâm này. Nhưng là, hắn đồng thời cũng biết, một ngày nào đó mình sẽ trở về, khi đó, trở về sẽ là một Dung Niệm Băng không còn cừu hận.
" Băng nguyên tố vĩ đại a! Thỉnh ban cho ta sự phẫn nộ của người, đưa chúng ta tới mê thất bỉ ngạn. Bạo Phong Tuyết ". Đường lớn không người, Niệm Băng niệm lên đại phạm vi băng hệ pháp thuật, không khí chung quanh nhất thời trở nên lạnh buốt, dưới tác dụng của lam sắc ma pháp lực, thông qua Băng Tuyết nữ thần chi thạch, phát ra hiệu ứng ma pháp khổng lồ, phong cùng tuyết, từ đó mà đến, khiến phạm vi ma pháp lực bao trùm biến thành một phiến hải dương băng tuyết, mỉm cười, thân thể Niệm Băng lay động, động cực nhanh, Thần Lộ đao không biết lúc nào đã nằm trong tay hắn, lam sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ thân thể hắn, theo bạo phong tuyết mà động, bay lên, mặc dù không cao, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, trong chớp mắt, đã biến mất ở cuối con đường.
oOo
Băng Thần tháp.
" Lại là khí tức của Băng Tuyết nữ thần chi thạch? Sau nhiều năm như vậy, rốt cục lại xuất hiện, giờ đây, ta sẽ không để thoát khỏi tay ta một lần nữa, bất luận là ai giữ Băng Tuyết nữ thần chi thạch, đều cũng đã xúc phạm sự tôn nghiêm của Băng Tuyết nữ thần, kết quả chỉ có một, đó chính là chết ".
Băng Tuyết nữ thần tế tự vĩ đại, thần giáng sư Băng Tuyết Thần Nữ, lặng lẽ rời Băng Thần tháp, một mình bước trên con đường tìm kiếm Băng Tuyết nữ thần chi thạch.
Sử dụng một lần Bạo Phong Tuyết, giảm bớt cho Niệm Băng rất nhiều thời gian, khi hắn đặt chân lên mặt đất, tâm tình bi thương đã được băng lãnh ma pháp giảm bớt một chút. Xa xa, Băng Tuyết tường thành cao cao đã nằm trong tầm mắt. Mặc dù mấy năm nay, hàng năm đều tới nơi này mua vật dụng, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên đến bái phỏng thần chú sư Hoa Thiên, mỗi lần đến hắn cùng Tra Cực đều chỉ đi lại ở bắc thành phụ cận, tìm mua được các thứ cần thiết thì lại lập tức trở lại đào hoa lâm.
Lần này đã không còn như trước, chính mình đã không còn đường trở về, Niệm Băng hít sâu, kiên định từng bước bước về phía Băng Tuyết thành.
Giống như lần trước, hắn dễ dàng nhanh chóng đi vào trong thành, cảnh vật hai bên như trước kia không về thay đổi, chỉ có mấy cửa hàng thay đổi chủ nhân. Sư phụ nói qua, muốn mình trước hãy đi gặp Hoa Thiên tiền bối, đã như vậy, cứ tới đó trước đi. Chính Dương đao mang hỏa thuộc tính, nói không chừng Hỏa Diễm thần chi thạch của mình cũng có thể khảm lên đó, nếu là như vậy, mình đã có hai thanh tuyệt thế thần nhận, tương lai nấu ăn, cũng có thể thi triển tốt hơn một chút.
Một bên nghĩ, Niệm Băng dựa vào ký ức, theo phương hướng của thủy hỏa thiết khí điếm mà đi. Đã tới đó một lần, nhưng là đi trong đêm tối qua nhiều ngõ ngách, lần này tìm kiếm, Niệm Băng có chút khó khăn, gần đến trưa cũng không có tìm được chính xác phương vị.
Đột nhiên, hắn trong lòng khẽ động, nhớ tới lần trước đến đã từng thấy một vũ khí điếm rất lớn, tựa hồ gọi là cái gì Bảo Khí Hiên, chỉ cần tìm được nơi đó, nói không chừng mình có thể sẽ tìm được Thủy Hóa Thiết Khí Phô. Thủy Hóa Thiết Khí Phô có lẽ chẳng ai biết, nhưng vũ khí điếm Bảo Khí Hiên lớn như vậy, chắc sẽ có người biết. Nghĩ tới đây, hắn lập tức hành động, quả nhiên như hắn sở liệu, sau khi hỏi qua mấy người, rốt cục cũng tìm được phương vị chính xác, khi hắn đi tới Bảo Khí Hiên, ký ức về phương vị nhất thời trở nên rõ ràng, bước đi nhanh hơn, rẽ bảy tám lần, nhanh chóng tìm tới nơi.
Cửa, vẫn rách nát như vậy, so với bảy năm trước, một điểm thay đổi cũng không có, biển hiệu vẫn còn ở đó, chỉ là bụi đất trên mặt tựa hồ nhiều hơn vài phần. Niệm Băng nhớ tới bộ dáng lúc đầu của Hoa Thiên, không nhịn được mỉm cười, tiến lên cửa gõ vài tiếng, cất cao giọng gọi:
" Hoa Thiên tiền bối, người ở đâu? ".
Bên trong không có động tĩnh, Niệm Băng định đợi một lát rồi mới gọi lần nữa, chính khi hắn tưởng rằng bên trong không có ai, cánh cửa rách nát đột nhiên mở ra, một khuôn mặt hé ra từ sau cửa dò xét,
" Ngươi, ngươi tìm sư phụ ta sao? ".
Niệm Băng có thể phát thệ, đây là thanh âm mỹ diệu nhất hắn nghe được từ khi sinh ra đến nay, đó là một nữ hài tử, nhìn bộ dáng thì niên kỷ so với mình không sai biệt lắm, đứng ngoài nhìn chằm chằm, mái tóc dài màu phấn hồng nhè nhàng rủ xuống, trong đôi mắt lam lộ ra ba phần kinh ngạc cùng bảy phần ngượng ngùng, nhìn mình tựa hồ có chút sợ hãi.