Trong không gian đầy trang nghiêm và được canh phòng hết sức nghiêm ngặt được đặt tại trung tâm đại điện của Hoả Quốc lúc này đây đang có bốn bóng người đang trao đổi với nhau. Một người nam tử trung niên đang ngồi ngay vị trí chủ toạ, đứng xung quanh là ba vị lão nhân tuy lớn tuổi nhưng vẫn toả ra khí tức cường hãn. Đây chính là Hoả Sư và ba vị quốc sư của Hoả Quốc. Nơi đây cũng chính là nơi sẽ diễn ra cuộc họp cấp cao của ngũ đại đế quốc.
Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, giờ đây chính là ngày ước định của năm vị tộc trưởng để cùng nhau thảo luận cách đối phó với tổ chức thần bí kia.
" Không biết đế quốc nào sẽ đến đầu tiên nhỉ?" Hoả Bách đứng bên cạnh thắc mắc hỏi.
" Cứ đợi thì khắc biết, mà sao nhóm người của Hoả Lân đại công tử đi đã lâu vẫn chưa có tin tức gì nhỉ. Không biết họ có gặp chuyện gì không?" Hoả Liệt giọng hơi trầm tư nói.
" Ài, ta cũng đang lo đây. Với thực lực của ba người bọn họ thì thật khó có ai có thể chiếm thượng phong được, vì vậy nên vấn đề chỉ có thể nằm ở việc họ chưa tìm ra Hoả Long thiếu công tử thôi." Hoả Chấn phiền não đáp lời.
" Các người không cần lo nghĩ nhiều làm gì, chuyện gì đến sẽ phải đến. Việc cần làm lúc này là phải làm tốt vai trò chủ nhà trong cuộc họp trọng đại ngày hôm nay, không được để các đế quốc khác chê cười!" Giọng nói như sấm rền vang lên từ Hoả Sư.
Cả nhóm người Hoả Chấn đồng loạt nhìn nhau rồi gật đầu. Hôm nay phải làm cho mọi thứ thật chu đáo và hoàn hảo để không làm ảnh hưởng vị thế của Hoả Quốc trong mắt các đế quốc khác.
Chợt có tiếng bước chân từ ngoài đại điện vọng vào. Kế đó là hai tỳ nữ dẫn đường xuất hiện, sau lưng họ là một vị nam nhân trung niên có mái tóc màu đen đang bay lả lướt theo từng cơn gió nhẹ toát ra một nét thư thái, nhẹ nhàng và đầy tiêu sái. Gương mặt anh tuấn và dày dặn, dưới cằm là một bộ râu quai nón được cắt tỉa rất tỉ mỉ kéo dài từ hai bên thái dương xuống càng làm tăng thêm nét phong nhã. Trên người hắn vận một bộ lục cẩm bào hết sức tinh xảo, đủ thấy được vị trí của nhân vật này không hề tầm thường.
Đi theo sau lưng vị trung niên nam tử đó là hai vị lão nhân tóc hoa râm nhưng thân hình vẫn còn nét cường trán và dẻo dai. Họ cùng mặc bộ bạch cẩm bào. Dáng người cao nhưng rắn chắc, khí thế uy nghiêm. Thoạt nhìn thì trông như hai hộ vệ của vị nam tử đi đầu.
" Ha ha, Phong Nha huynh, đã lâu không gặp. Huynh càng ngày càng thâm tàng bất lộ!" Hoả Sư ngay khi trông thấy vị trung niên đi đầu mặc lục cẩm bào kia liền đứng dậy vui vẻ chào hỏi.
" Hoả Sư huynh chớ nói đùa, ta làm sao so được với Hoả Tộc trưởng chứ!" Người được gọi là Phong Nha kia cũng vui vẻ cười đáp. Hai người bọn họ xem ra cũng có mối quan hệ khá tốt.
" Nói đến thực lực thì đúng là Hoả Tộc là đứng đầu rồi. Lần Tiểu Tiên Chi Chiến trước chẳng phải cũng là do Hoả Lân đại công tử dùng thực lực cường đại của mình chân chính giành lấy đó sao?" Bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo, ngọt ngào nhưng ý tứ lại mang tính châm chọc, khıêυ khí©h phát ra từ phía cửa ra vào đại điện.
Hoả Sư cùng Phong Nha đều quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh đầy ma mị đó thì lập tức bắt gặp một thân ảnh mảnh mai, đầy đặn mặc trên người một bộ y phục bó sát cơ thể màu nâu. Ngay tại vị trí phía dưới ngực có một khoảng hở để lộ ra vòng eo mềm mại, thon gọn mê người. Phía trên khuôn mặt có đeo một chiếc mạng che nửa khuôn mặt dưới nhưng vẫn có thể nhận ra nét đẹp hết sức lôi cuốn từ phía nữ nhân kia. Sau lưng có một tấm áo choàng màu đen phủ dài tới chân. Vẻ đẹp ma mị này thật khiến cho người khác phải dán mắt vào không chớp mắt.
" Hoá ra là đại mỹ nhân Độc Doanh của Thổ Quốc. Lâu rồi mới có dịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Có vẻ như mỗi lần gặp lại thì nàng càng trở nên xinh đẹp thì phải?" Phong Nha đứng bên cạnh Hoả Sư cũng buông lời trêu chọc.
" Độc Doanh à, không phải ngươi vẫn để bụng việc Hoả Lân đánh bại Độc Dao trong trận tỉ thí lần trước chứ?" Hoả Sư nghe ra được ẩn ý của vị nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp kia liền nghiêm giọng trả lời.
" Hứ, tên tiểu tử đó nếu không phải vận lớn thì làm gì có chuyện thắng được trưởng nữ của ta chứ. Chỉ nghĩ đến việc đó thôi là ta đã thấy khó chịu rồi!" Độc Doanh cau mày, ngoa ngoắt trả lời.
" Nói đến may mắn thì trưởng nữ của tiền bối Độc Doanh đây mới là may mắn nhất. Trong trận bán kết nếu không phải Lôi Tịch nương tay thì trưởng nữ của tiền bối sao có thể tiến vào tới vòng cuối cùng chứ!" Một thanh âm vang vọng như tiếng chuông đồng chợt phát ra từ phía sau lưng Độc Doanh.
Độc Doanh liền tức giận quay đầu lại liền nhận ra chủ nhân của giọng nói kia chính là một nam tử tuổi đời còn khá trẻ nhưng dung mạo lại cực kỳ khí phách. Mái tóc màu bạch kim dựng thẳng đứng, trên người mang một bộ ngân sắc cẩm bào cực kỳ quý phái và uy nghi. Dáng người cao ráo, lực lưỡng, toát ra khí thế đầy dũng mãnh. Đi theo sau còn có hai người trung niên mặc bộ bạch kim cẩm bào cũng hết sức sang trọng. Khí tức của hai người này cũng rất mạnh mẽ, có phần còn mạnh hơn cả vị nam nhân đi đầu.
" Tưởng ai, hoá ra là tân nhiệm Kim Quốc Vương - Lôi Kình. Xem ra từ khi lão già Lôi Thiên của ngươi ăn may lên làm Chí Tôn Điện Chủ thì giọng điệu và khẩu khí của đám Kim Quốc các ngươi cũng lớn hẳn nhỉ. Có cần kiểm tra xem ai mới là ăn may hay không?" Độc Doanh gằn giọng xuống, cả người lập tức nổi lên một đợt độc lực cực kỳ khủng bố. Khí lực toả ra mạnh đến mức khiến cho tất cả mọi vật trong đại điện này rung chuyển. Khí thế quả thật kinh khủng.
Nhìn thấy phản ứng bất ngờ này của Độc Doanh, đám người Lôi Kình đều biến sắc. Luận về thực lực thì không ai trong số bọn họ có khả năng đối đầu với nữ nhân kia, thậm chí là liên thủ lại cũng khó mà cầm cự được lâu.
" Đủ rồi Độc Doanh, hù doạ thế là được rồi. Hôm nay ta mời mọi người đến đây không phải là để xem náo nhiệt. Cần tập trung vào vấn đề quan trọng trước mắt." Giọng nói to lớn của Hoả Sư vang lên khi thấy Độc Doanh đang muốn dạy dỗ Lôi Kình ngay tại đại điện của mình.
Nghe vậy, Độc Doanh mới lườm Lôi Kình một cái rồi giải trừ trạng thái công kích. Sau đó liền tiến lại vị trí chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Thái độ vẫn còn chút hậm hực, bực bội. Đúng là hoa hồng đẹp thì luôn có gai, nữ nhân đẹp thì không dễ chọc vào!
Lúc này Lôi Kình mới lau mồ hôi trên trán rồi đưa tay lên chắp phía trước cảm tạ Hoả Sư đã ra tay giải nguy cho hắn rồi lẳng lặng đi về vị trí của mình. Trông dáng vẻ lúc này của Lôi Kình thực sự hoàn toàn trái ngược với hình ảnh xuất hiện ban đầu đầy ấn tượng của hắn. Dù sao so với những người có mặt ở đây thì hắn chỉ là phận tiểu bối. Sau lần này có lẽ hắn sẽ phải kiểm soát lại lời nói của mình. Đúng là khi không có đủ thực lực thì không nên mạnh miệng.
Ngay lúc chuyện ồn ào vừa được giải quyết xong thì phía lối vào đại điện lại xuất hiện một nhóm người nữa xuất hiện. Đoàn người này di chuyển hết sức yên lặng không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Trang phục của họ cũng giản dị không chút cầu kỳ, chỉ là một bộ y phục phủ kín cơ thể cùng một tấm áo choàng màu sâm bạch (trắng đυ.c) phía sau lưng cùng một chiếc mạng che nửa phần mặt dưới tạo ra nét bí ẩn đầy lôi cuốn giống nhóm người Độc Doanh. Nhìn kỹ lại thì bọn họ chính là những nữ nhân tuyệt sắc đến từ Thủy Quốc. Người đang đi đầu mặc bộ bạch y toát ra khí thế lạnh lùng nhưng cũng cực kỳ mê người với những đường cong đầy quyến rũ. Theo sau là hai vị đại tổng quản trong hai bộ hắc y cũng mang những đường cong đầy mê hoặc. Đây quả là một đội hình đồng đều về ngoại hình.
" Cuối cùng nữ vương của Thủy Quốc cũng đã đến. Đã lâu không gặp nàng. Mời ngồi." Hoả Sư vốn không để ý đến sắc đẹp đầy mê hoặc của Độc Doanh nhưng lại ngẩn ngơ trước vẻ đẹp lạnh lùng của Băng Tuyết.
Không chỉ có Hoả Sư mà ngay cả Phong Nha cùng Lôi Kình cũng như mất hồn khi nhìn vào dung nhan tuyệt sắc đầy bí ẩn nằm dưới tấm mạng che mặt kia. Ai cũng tò mò không biết dưới lớp mạng che mặt đó sẽ là một khuôn mặt lộng lẫy đến dường nào.
Riêng chỉ có Độc Doanh là tỏ thái độ không hài lòng khi thấy tất cả nam nhân nơi đây đều bị Băng Tuyết thu hút, trong khi nàng ta cũng là một tuyệt đại mỹ nhân ở đây nhưng không một ai liếc mắt nhìn ngưỡng mộ mà chỉ tỏ vẻ sợ hãi trước thân thể đầy độc lực của nàng.
Sau khi Băng Tuyết an toạ, Hoả Sư mới chính thức tuyên bố bắt đầu buổi họp cao cấp giữa năm đại cường quốc.
" Như mọi người đã biết, hiện giờ có một tổ chức bí mật đang lăm le muốn chiếm lấy bản nguyên thể của ngũ đại đế quốc. Mục đích của chúng có lẽ là để tạo ra Ngũ Sắc Đan để nâng cao thực lực hoặc để phá giải phong ấn. Tuy nhiên hiện tại theo thông tin ta thu thập được thì chỉ có một nơi có thể tạo ra Ngũ Sắc Đan, đó chính là Chí Tôn Thần Điện, nơi có Ngũ Sắc Thiên Đỉnh và phải dùng ngọn lửa đặc biệt Địa Viêm Hoả thu được từ dưới lòng đất luyện chế liên tục trong vòng mười ngày mới có thể chế tạo được một viên Ngũ Sắc Đan. Chưa kể còn phải tập hợp được năm giọt nguyên thể từ năm bản nguyên thể làm nguyên liệu. Vậy nên ta đang thắc mắc không biết chúng muốn làm gì khi nhắm tới các bản nguyên thể kia." Hoả Sư chậm rãi phân tích.
Cả đại điện liền trở nên yên ắng, mọi người đều đang cố tìm ra một lý do phù hợp cho hành động của tổ chức bí ẩn kia.
" Theo ta thì có thể chúng có một phương thức kỳ dị nào đó có thể không cần thông qua những điều kiện trên mà vẫn chế tạo ra được Ngũ Sắc Đan. Chỉ có như thế thì mới lý giải được mục đích của chúng." Phong Nha ngồi bên cạnh lên tiếng.
" Ta lại nghĩ là bọn chúng chỉ muốn phá giải phong ấn thôi nên có thể chúng chỉ cần thu thập đủ năm nguyên thể ngũ hành rồi nuốt chúng là đã đủ rồi!" Độc Doanh thanh âm đầy thờ ơ nói.
" Không thể nào, các nguyên thể nếu không được luyện chế sẽ xảy ra phản ứng cuối cùng dẫn đến một vụ nổ cực kỳ khủng khϊếp." Băng Tuyết ngồi phía xa nói vọng lên.
" Theo tiểu bối thì việc chúng ta cần làm bây giờ là tăng cường thêm an ninh, đảm bảo không cho bọn chúng có thể cướp được nguyên thể từ bản nguyên thể, như vậy là sẽ giải quyết được vấn đề." Lôi Kình cũng tham gia góp ý kiến. Giọng điệu hắn bây giờ đã nhỏ nhẹ và khiêm tốn hơn trước, có lẽ sau màn hăm dọa của Độc Doanh thì Lôi Kình cũng đã rút ra được kinh nghiệm xương máu cho chính hắn.
Cả đại điện đều gật gù tỏ vẻ đồng ý. Đúng là nếu tổ chức thần bí kia không lấy được nguyên thể thì cũng không gây ra đe doạ lớn gì.
" Vậy giờ chúng ta cần thành lập một liên minh để tuần tra quanh khu vực biên giới giữa các đế quốc. Những người tham gia bắt buộc phải từ cấp bậc Đại Tiên trở lên và số lượng cũng phải từ nhóm năm người để có thể hỗ trợ nhau." Hoả Sư lên tiếng đề xuất.
" Ngoài ra ta nghĩ chúng ta nên thay đổi cách xử lý những kẻ bị trục xuất. Thay vì phong ấn rồi trục xuất như lúc trước thì chúng ta nên xử tử chúng để tránh tình trạng này tái diễn, dù sao tội lỗi chúng gây ra cũng đáng nhận lấy kết cục này." Lúc này Băng Tuyết liền đề xuất ý kiến của mình.
Nghe thấy đề nghị thẳng thắn và có phần hơi tàn bạo của Băng Tuyết thì ban đầu trong đại điện còn có nhiều tiếng xì xào bàn tán tỏ vẻ không đồng ý. Nhưng sau khi nghĩ đến hậu quả khi chúng quay trở lại báo thù thì ai cũng rùng mình. Cuối cùng tất cả đều gật đầu đồng ý. Nếu không phải đến mức không thể tha thứ thì vẫn sẽ cho bọn họ cơ hội. Còn nếu tội đó không thể tha thứ hoặc gây ra hậu quả quá mức nghiêm trọng ảnh hưởng đến sinh mạng người khác hoặc danh dự của Đế Quốc và Bộ Tộc thì nhất định phải bị loại trừ.
"Được, vậy thì trong tuần sau tất cả mọi người hãy cử ra năm tinh anh trong đế quốc của mình để thành lập biệt đội tuần tra xuyên biên giới. Những tinh anh đó sẽ phải mặc trang phục của liên minh ngũ đại Đế Quốc để khi gặp nhau sẽ dễ dàng nhận ra nhau. Đồng thời sẽ dùng một vật làm tín hiệu để có thể cầu cứu khi cần." Phong Nha ôn tồn nói.
"Lúc nãy ta đã cho người sao chép danh sách những kẻ bị trục xuất từ ngũ đại đế quốc, các vị sau khi họp xong có thể nhận lấy từ vị trí ngoài đại điện ngay tại chỗ các vị đã gửi danh sách lúc nãy." Hoả Sư ôn nhu nói.
" Vậy nếu không còn ý kiến gì nữa thì ta tuyên bố cuộc họp ngày hôm nay chính thức kết thúc. Cám ơn các vị đã dành thời gian đến tham dự. Hy vọng sau cuộc họp này vấn đề kia sẽ được giải quyết!" Hoả Sư dõng dạc tuyên bố.
Tất cả mọi người trong đại điện đều nhanh chóng đứng dậy rồi từ từ rời đi. Cuộc họp hôm nay có thể được xem là đã thành công như mong đợi.
Tất cả năm cường quốc đã đồng ý bắt tay nhau để cùng đối phó với một kẻ thù chung. Không biết những kế sách được đưa ra trong hội nghị này sẽ có tác dụng đến mức nào. Không biết tổ chức bí ẩn kia sẽ làm gì để đối phó với sự hợp sức hết sức mạnh mẽ từ ngũ đại đế quốc này.
Cho đến thời điểm này, nhóm người của Hoả Lân vẫn chưa có chút tin tức gì.
Dưới một đáy vực sâu thăm thẳm, có một vài bóng đen đang giao đấu với một nhóm bóng đen khác với số lượng đông hơn rất nhiều
" Hoả Sát, lão có chắc là ấn ký phát ra ở dưới này chứ?" Một thanh âm có chút mệt nhọc hỏi.
" Ta chắc chắn, nó phát ra từ một nơi dưới này. Chúng ta còn phải đi sâu về phía trong mới có thể đến được nơi đó." Thanh âm có chút già nua nhưng vẫn chứa khí tức mạnh mẽ phát ra.
" Vậy chúng ta nhanh lên cùng đột phá xuyên qua nơi này!" Một thanh âm khàn khàn khác phát ra.
Thì ra đây là nhóm người Hoả Lân, Hoả Sát và Hoả Cương đang đi tìm kiếm Hoả Long. Giờ đây họ đã xuống tới dưới đáy Cuồng Long Thánh Vực.
" Cái tên tiểu tử ngốc này, chỗ nào không đi lại đi ngay vào cái nơi chết tiệt này. Đám linh thú này cứ như đám kiến bu mật ngọt, không ngừng kéo ra hết đợt này tới đợt khác. Cứ đánh mãi như vậy sẽ sớm kiệt sức mà chết mất." Hoả Lân bực bội thầm nghĩ.
"Hai vị, chúng ta mau thi triển kỹ năng phối hợp để giải quyết đám tép riu này trong một chiêu rồi nhanh đi thôi!" Hoả Lân chợt hét lớn.
Nghe vậy, Hoả Sát cùng Hoả Cương liền gật đầu sau đó vận khí ra toàn thân. Ba người giờ đây tạo thành ba cột lửa xếp thành hình tam giác. Hai người Hoả Sát và Hoả Cương đứng phía sau Hoả Lân, khí lực của ba người liên kết với nhau tạo ra một hình tam giác lửa.
Hoả Lân đứng đầu đỉnh tam giác, sau khi ngưng tụ đủ hoả lực và khí lực liền hét lớn:
" Trung cấp kỹ năng phối hợp: Tam Diện Hoả Bạo!"
Ba đốm sáng chợt phình lên càng lúc càng to rồi chợt lóe sáng chói mắt. Sau đó đồng loạt bùng phát ra xung quanh tạo thành một biển lửa khổng lồ thiêu rụi bất kỳ sinh vật nào trong phạm vi trăm trượng! Những linh thú quanh đó đều bị hoả diễm cực nóng đó đốt cháy thành than. Cảnh tượng hết sức kinh hoàng!
Lập tức cả ba người đạp không bay về phía Hoả Sát dẫn đường. Ai cũng lo lắng trong lòng không biết liệu Hoả Long có bình an hay không...