Quyển 1 - Chương 16: Vượt thành
Tô Phong gật đầu triệt tiêu quả cầu năng lượng, lão già thấy Tô Phong đã triệt tiêu quả câu năng lượng, thầm thở phào một hơi. Tô Phong nhìn lão già hỏi:
"Xin hỏi, thành này bị cấm bao lâu".
Lão già nghe Tô Phong hỏi liền nói:
"Cả lãnh địa Thân gia, toàn bộ cấm thành, cho đến khi bắt được thông phạm mới có thể khai cấm. Nếu như có thông tin gì về thông phạm thì báo ngay với Đế Đình, như vậy mới sớm được hưởng tự do".
Cổ Thần nghe vậy ngạc nhiên, nói:
- Nếu như thông phạm đã rời khỏi lãnh địa Thân gia, vĩnh viễn không quay về nữa thì sao? Phải cấm bao lâu?
Khóe miệng lão già không khỏi nhếch lên, ánh mắt càng thêm cao ngạo, đầu hơi nghếch lên, nói:
"Thông phạm không thể ra khỏi phạm vi lãnh địa Thân gia, các ngươi cầu nguyện đi, sớm bắt được thông phạm ngày nào, thành trì sớm được khai cấm ngày ấy".
Nghe lão già nói, Tô Phong biết thời gian cấm thành khẳng định không ngắn, có lão già ở đây, Tô Phong cùng Cổ Thần không vội xuất thành mà quay trở lại khách điếm.
Trở về khách điếm,Tô Phong cùng Cổ Thần đặt một phòng. Ngồi vào bàn Tô Phong nói với Cổ Thần:
"Đệ hãy chuẩn bị đi, đem nay chúngt sẽ giời khỏi thành".
Cổ Thần gật đầu nói:
"Có khả năng đêm nay lão già kia không thủ ở cổng thành, đêm nay chúng ta sẽ rời thành, ra khỏi thành rồi, để xem còn ai đuổi được huynh đệ ta".
Cả ngày ở lại khách điếm Đại Tiên, hai người sớm đã nghỉ ngơi đủ, đợi đến nửa đêm, bọn hắn từ cửa sổ nhảy xuống phố, đi thẳng đến cổng thành phía Bắc.
Rất nhanh, đến gần cổng thành phía Bắc, Tô Phong nhìn khắp một lượt, mỗi bên cổng thành đều có một tu sĩ, trên tường thành cũng có hai tu sĩ, cho dù là đêm khuya thì lực lượng thủ vệ cũng không hề lơi lỏng.
Tô Phong liếc sang phía ngôi nhà nhỏ mà lão già kia ở, nhắm mắt cảm thụ một hồi, không thấy khí tức cường đại, đúng như Cổ Thần đoán, lão già đó không thể trực cả đêm ở đây.
Tô Phong cẩn thận cảm thụ một lượt xung quanh, xác định không có sự tồn tại của nhân vật nguy hiểm, hai người nhìn nhau búng người, lao về phía cổng thành.
Tòa thành này cấm bay, trên trời khẳng định bố trí trận pháp, trực tiếp bay ra khẳng định không ổn, chỉ có đi ra từ cổng thành. Gần cổng thành có bốn tu sĩ, Tô Phongcufng Cổ Thần cần phải đột phá khỏi bốn tu sĩ này, mở cổng thành, sau đó chạy ra ngoài.
Bốn tu sĩ này, tu vi cao nhất cũng chỉ có Tiên Thiên cảnh tầng năm, thấp nhất là Tiên Thiên cảnh tầng ba, đối với hai người mà nói, không thể tạo ra bất cứ uy hϊếp gì. Bọn hắn có thể dễ dàng đột phá bốn người, mở cổng thành, mặc dù trận chiến ở cổng thành nhất định sẽ truyền đến tai lão già, nhưng đợi lão già chạy đến, hai người họ chắc đã cao chạy xa bay rồi.
Tô Phong tính toán xong mọi thứ, xác định không còn gì nguy hiểm, hai người mới bắt đầu hành động.
- Là ai?
Bóng dáng Tô Phong cùng Cổ Thần vừa xuất hiện, một tu sĩ chỗ cổng thành đã quát lớn.
Ba tu sĩ còn lại nhanh chóng chạy đến, quát:
"Đứng im..."
Hai người coi như không nghe thấy, tốc độ vẫn không giảm, Tô Phong sử dụng tu vi Trúc cơ cuả mình, quang mang lóe lên, một thanh băng tiễn dài chừng mười trượng phi xuống.
Hai tu sĩ canh cổng thành giật mình, biết không thể chống đỡ nổi nhất loạt dạt sang hai bên, hét lớn:
"Có người bỏ trốn.... Có người bỏ trốn".
Hai tu sĩ trên tường thành thấy hai người tu vi cao thâm, không dám trực tiếp lao vào, thi nhau ném pháp bảo, hai thanh phi kiếm lập tức bắn về phía Tô Phong.
Băng tiễn của Tô Phong lao xuống, vù vù hai tiếng, hai thanh phi kiếm đứt đôi, thân thể tiếp tục lao về phía trước, mở cổng thành, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đúng lúc này, một đường cương mang bắn ra từ ngôi nhà nhỏ bên cạnh, một người tay cầm trường thương, mũi thường hướng về phía hai người, miệng đồng thời thét lớn:
"Kẻ nào to gan dám bỏ trốn?".
"Hửm?"
Tô Phng nhìn qua, người này vẫn chưa khoác áo mà chỉ mặc nội y, rõ ràng là vừa tỉnh dậy, Tô Phong nhìn sang Cổ Thần, thấy một tia giận dữ nhất thời lóe lên trong mắt Cổ Thần, đây chính là Thân Chiêu Sử, kẻ mới huênh hoang sáng nay.
Thân Chiêu Sử tu vi đạt Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cũng là nhân vật bất phàm, một thương đâm đến, phong tỏa toàn bộ trên dưới cơ thể Tô Phong, đợi đến khi nhìn rõ dung mạo hai người, sợ hãi quát:
"Là hai người các ngươi, các nguơi muốn gì".
"Muốn chết..."
Cổ Thần quát một tiếng, hất thanh ly kiếm lên cao, kiếm cương lóe lên, một kiếm chém thẳng vào người Thân Chiêu Sử.
Trường thương của Thân Chiêu Sử cũng là một món pháp khí thượng phẩm, mặc dù chưa bị một kiếm của Cổ Thần chém đứt, nhưng sao có thể chặn được một kiếm của Cổ Thần? "Keng" một tiếng lớn, Thân Chiêu Sử hay tay rung mạnh, trường thương bất ngờ rời khỏi tay, rơi sang một bên.
Cổ Thần vừa chuyển mũi kiếm, một đường kiếm cương nữa đã lại được tung ra. Thân Chiêu Sử không tránh kịp, trường thương thì đã rời tay, không kịp phòng thủ, kiếm cương quét qua bụng hắn, một tiếng kêu thảm thiết, thân thể Thân Chiêu Sử đứt làm hai nửa, ngay chỗ thắt lưng.
Tiên Thiên cảnh tầng bảy tu vi Thân Chiêu Sử không chịu nổi hai kiếm, thiệt mạng, bốn tu sĩ còn lại sợ vỡ mật, không dám ra tay với Cổ Thần.
Chém xong Thân Chiêu Sử, Cổ Thần động thân người, chớp mắt đã thấy xuất hiện bên cạnh cổng thành, thêm một chớp, thanh cài cổng đã bị Cổ Thần lấy xuống, sau hai chớp mắt, Cổ Thần kéo mạnh, cổng thành mở ra để lộ một khoảng không gian.
Tô Phong cùng Cổ Thần bay nhanh ra ngoài.