Chương 1

Địa lao ẩm mốc,mùi xác chết bốc lên nồng nặc. Lạc Băng Hà bước qua những cái xác đang dần thối rữa đó, mở miệng đầy vẻ khinh thường "Sư tôn a sư tôn,đường đường là phong chủ Thanh Tĩnh Phong cao cao tại thượng vậy mà bây giờ lại ở nơi bẩn thỉu này, chút ánh còn không thể nhìn thấy. Nhìn người như vậy khiến ta thật đau lòng nha." Thẩm Thanh Thu cười khẩy "Đều là tiểu tạp chủng nhà ngươi ban cho, loại đệ tử như ngươi ta không dám nhận."

"Ta mở miệng gọi ngươi hai chữ sư tôn thì ngươi nghĩ mình vẫn còn là Thanh Tĩnh Phong phong chủ sao? Ngươi bây giờ...đến lót giày cho ta còn không xứng." Nói xong câu đó hắn liền cầm lấy cánh tay trái của Thẩm Thanh Thu-"rắc". Nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn ra, Lạc Băng Hà hài lòng. "Cảm giác bị phế đi cánh tay trái thế nào?" trên trán Thẩm Thanh Thu đã phủ một tầng mồ hôi lạnh nhưng y vẫn cắn chặt môi, không kêu lấy một tiếng. Thấy Lạc Băng Hà đắc ý như vậy, y châm chọc. "Ha...tiểu súc sinh.Ngươi nghĩ như vậy liền có thể khiến ta khổ sở?" Quả nhiên là Thẩm Thanh Thu, tay trái vẫn chưa đủ, vậy còn tay phải và chân của ngươi? Lại thêm một tiếng rắc nữa, lần nay là tay phải. "Hừ, ngày tháng vẫn còn dài, sư tôn hảo hảo hưởng thụ."

Sau khi Lạc Băng Hà đi khỏi, Thẩm Thanh Thu cũng vì đau đớn mà ngất ngay lập tức...Ào! Một xô nước lạnh đổ ập lên đầu Thẩm Thanh Thu. Y mở mắt, nhìn thấy Lạc Băng Hà cùng với tên ma tộc vừa dội nước mình liền...nhắm mắt lại. Lạc Băng Hà nghiến răng "Thẩm-Thanh-Thu." "Tiểu súc sinh lại muốn nghe ta chửi nữa?" Hôm nay tâm trạng Lạc Băng Hà không tốt, mơ thấy lúc còn là đệ tử trên Thanh Tĩnh Phong, bị đối xử thậm tệ, muốn tìm Thẩm Thanh Thu trút giận. Thấy Lạc Băng Hà im lặng, y biết súc sinh giận rồi e là hai chân cũng không cần giữ nữa.

Quả nhiên Thẩm Thanh Thu đoán không sai, Lạc Băng Hà thật sự phế nốt chân y. Bây giờ gã chỉ là một nhân côn, so với phàm nhân còn muốn yếu ớt hơn. Âu cũng là tự làm tự chịu. Đột nhiên Lạc Băng Hà ném ra vài mảnh kiếm vỡ, linh lực tán loạn đang giần tan biến. "Sư tôn thấy quen không? Đây chính là mảnh vỡ của Huyền Túc đấy." Thẩm Thanh Thu chết lặng. Huyền Túc...? Huyền Túc không phải kiếm của Nhạc Thanh Nguyên sao...? Tên ngốc đó làm sao rồi...? "Nhạc chưởng môn quả nhiên đúng hẹn. Thật sự là phải đa tạ bức huyết thư tha thiết uyển chuyển của sư tôn. Nếu không đệ tử nhất định không thể dễ dàng đắc thủ như vậy. Nguyên bản muốn đem xác của Nhạc chưởng môn về cho sư tôn đánh giá, có điều trên mũi tên có kỳ độc, đệ tử tiến đến gần, đυ.ng nhẹ một cái, Nhạc chưởng môn liền... Ai nha, đành phải mang về một thanh bội kiếm, cho sư tôn giữ làm kỷ niệm"(trích HTTCCNVPD) Chết rồi? Nhạc Thanh Nguyên thật sự chết rồi? Vì ta mà chết? Không phải! Là ngươi nợ ta, bị như vậy đáng lắm. Ai kêu ngươi ngu ngốc, ngươi hồ đồ! Cái bẫy rõ ràng như vậy ngươi lại cứ xông vào! Chết không toàn thây..., chết không toàn thây..."Ha ha...Lạc Băng Hà, ha ha ha ha... Lạc Băng Hà ngươi a..."

Tiếng cười của Thẩm Thanh Thu phá lệ chói tai khiến Lạc Băng Hà khó chịu. Nhưng đều tiếp theo lại khiến Lạc Băng Hà ngạc nhiên. Thẩm Thanh Thu cư nhiên lại khóc! Khóc vì Nhạc Thanh Nguyên! Tại sao, tại sao? Ngươi chưa từng cho ta nửa ánh mắt, vậy mà lại khóc vì hắn. Ta không phục! Nhạc Thanh Nguyên là cái thá gì mà ngươi khóc vì hắn!

Hu hu hu,thấy mình viết dở tệ quá.Mọi người góp ý để mình viết hay hơn đi (mà chắc chẳng ai bình luận đâu)