Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Cửu đang nằm trên giường, đã nhiều ngày rồi y vẫn chưa tỉnh lại. Vết thương rõ ràng đã được trị khỏi, nhưng chính là người một mực vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Cửu có một giấc mộng, y trông thấy bản thân đang ở một nơi hắc ám. Bốn phía cái gì cũng không có, chỉ có một đứa trẻ rất sợ hãi đâm đầu chạy về phía trước. Nhưng nơi này lại giống như không có điểm cuối, dù có chạy như thế nào thì khung cảnh vẫn vậy.
Không biết đã chạy bao lâu, nhưng trong mộng y không có vẻ gì là mệt mỏi, sau đó y lại đυ.ng phải một người. Người y đυ.ng phải là một người trưởng thành, nho nhỏ Thẩm Cửu còn chưa tới eo của hắn. Y lùi về phía sau vài bước mới thấy rõ được bộ dạng của hắn, mặc dù dung mạo của hắn Thẩm Cửu đã rất lâu rồi không thấy nhưng xét về dáng hình Thẩm Cửu liền biết hắn chính là Nhạc Thanh Nguyên, mà không phải là thi thể toàn thân trải đầy vết thương tiều tụy cơ hồ không thấy rõ nguyên bản hình dạng kia. Cho dù Thẩm Cửu biết rằng Nhạc Thanh Nguyên đã chết, nhưng y vẫn...
Thẩm Cửu nghe được hắn nói với chính mình: "Tiểu Cửu, Thất ca đến rồi, lần này Thất ca không có đến muộn."
Thẩm Cửu nghe được lời hắn nói, không biết làm sao khóe mắt liền phiếm hồng. Nhìn thấy Nhạc Thanh Nguyên đưa tay về phía y, Thẩm Cửu nhẹ nhàng vươn tay đặt lên nắm lấy tay hắn. Nhưng vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người đến trực tiếp cầm lấy tay y đang nắm tay của Nhạc Thanh Nguyên kia, đem y kéo tiến vào lòng ngực mình.
Lạc Băng Hà vốn chỉ muốn tiến vào xem vì sao Thẩm Cửu đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn còn chưa tỉnh lại, kết quả lại trông thấy một màn này.
"Nhạc chưởng môn, đây là nhàn rỗi chạy đến giấc mộng của người khác. Không nghĩ tới hình tượng chính nhân quân tử kia của Nhạc chưởng môn đều là giả vờ, lòng dạ thật ra lại ác độc muốn người đi chết cùng ngươi như vậy."
Lạc Băng Hà lửa giận ngút trời, ôm thật chặt thân hình nho nhỏ này trong lòng ngực, hắn cứ như vậy mà trừng Nhạc Thanh Nguyên.
"Không sao, ta có thể đợi đến lúc đệ muốn ta đến." Nhạc Thanh Nguyên nhìn cái tư thế trước mắt này của Lạc Băng Hà, chỉ là cười cười. Hắn biết Thẩm Cửu không muốn chết, cho nên hắn có thể đợi đến khi thời điểm sinh mệnh của Thẩm Cửu kết thúc, lại cùng hắn đi cùng, tiếp tục làm ca ca bảo hộ đệ đệ của mình. Bây giờ suy nghĩ lại một chút đúng là hắn quá nóng lòng, nhìn thấy Thẩm Cửu liền muốn cùng y ở chung một chỗ. Nhưng cũng không có nghĩa là, hắn có thể chấp nhận Lạc Băng Hà.
Ánh mắt Nhạc Thanh Nguyên nhìn Thẩm Cửu có bao nhiêu ôn nhu, ánh mắt nhìn Lạc Băng Hà liền có bấy nhiêu rét lạnh. Mặc dù hắn không phải bị Lạc Băng Hà gϊếŧ chết, nhưng tên này dám ức hϊếp Thẩm Cửu, diệt Thương Khung Sơn phái thì chính là kẻ thù.
Dù cho Thẩm Cửu là trừng phạt đúng tội, nhưng con người chính là thiên vị, tỉ như Nhạc Thanh Nguyên, toàn tâm hắn đều luôn hướng về Thẩm Cửu.
Nhạc Thanh Nguyên biết Lạc Băng Hà sẽ không đối tốt với Thẩm Cửu, nhưng lại không ngăn cản, lý do là vì hắn hiện tại bất quá chỉ là một tàn hồn nho nhỏ căn bản đấu không lại Lạc Băng Hà, hắn không muốn Thẩm Cửu trông thấy bộ dạng chật vật của hắn. Nhưng hắn tin rằng, rồi sẽ có một lần hắn có thể mang Thẩm Cửu thoát ra cái khỏi vòng tuần hoàn này, sẽ không để Thẩm Cửu chịu khi dễ, chịu thương tổn.
Nếu như hồn lực hắn còn đủ...
Thẩm Cửu cuối cùng vẫn là bị Lạc Băng Hà mang về hiện thực, y từ trong mộng bừng tỉnh. Y cảm giác mình đã mơ thấy Nhạc Thanh Nguyên, còn mơ thấy Lạc Băng Hà.
Tay Thẩm Cửu khẽ động, lúc này mới cảm nhận được tay mình bị người nắm chặt trong tay. Hơi nghiêng đầu một chút, đã nhìn thấy Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm vào mình.
Cũng...quá rợn người đi...
Thẩm Cửu muốn ngồi dậy, nhưng đã vài ngày không cử động thân thể đặc biệt suy yếu, cũng chỉ nhớ tới thôi cũng đều rất mệt mỏi.
"Thẩm Cửu."
Thẩm Cửu vừa mới ngồi dậy liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Lạc Băng Hà.
Thẩm Cửu sững người, tiểu súc sinh này đột nhiên gọi y làm cái gì?
"Ta hận ngươi..."
Lạc Băng Hà thấy Thẩm Cửu quay đầu nhìn về phía mình, lại căn răng nghiến lợi nói. Hắn đối với Thẩm Cửu thật chỉ hận rèn sắc không thành thép, y để ý đến Nhạc Thanh Nguyên kia nhiều như vậy, lại không thể hướng hắn quan tâm dù chỉ một chút. Mặc dù Lạc Băng Hà không trông cậy y sẽ quan tâm đến mình, nhưng ít nhất...... cũng nhìn hắn?
Lạc Băng Hà cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị ảnh hưởng, nếu không tại sao lại có ý nghĩ như vậy.
Có lẽ đầu óc hắn thật có chút choáng váng, không nghĩ tới cứ như vậy mà... khuynh suất phá vỡ đi ranh giới cuối cùng này.
Đôi mắt Thẩm Cửu bị ép ra nước mắt, tên tiểu súc sinh này thật đúng là điên rồi. Ngón tay mảnh khảnh kia của Thẩm Cửu đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu, nhưng chính là Lạc Băng Hà không chịu buông tha y, trên giường lung lay run lắc, hai thân ảnh, Thẩm Cửu thống khổ tiếp nhận......