"Sư tôn, đây là loại biểu tình gì vậy?"
Lạc Băng Hà ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Thẩm Cửu trước mặt, lòng tràn đầy khó chịu, y cứ không muốn nhìn thấy hắn như vậy sao.
Thẩm Cửu không để ý tới hắn, y vốn chính là người không biết sợ hãi, không nhìn một cái tiểu súc sinh đối với y mà nói dễ như trở bàn tay.
"... Hừ." Thiên Ma Ấn lập lòe xuất hiện trên trán Lạc Băng Hà, một tay bắt lấy Thẩm Cửu đang chuẩn bị rời đi, một tay còn lại bưng bát cháo.
"Sư tôn đi đâu vậy a? Bất quá, dù như thế nào đi nữa, sư tôn vẫn ở trong phòng của đệ tử, chi bằng chúng ta tìm một chỗ cùng đệ tử hảo hảo tâm sự?" Thẩm Cửu nghi hoặc nhìn Lạc Băng Hà, tiểu súc sinh này lại muốn chơi cái trò gì nữa.
"Tiểu súc sinh, lần này lại muốn chơi trò gì?" Thanh âm của Thẩm Cửu tràn ngập cảnh giác, toàn thân căng cứng nhìn xem Lạc Băng Hà, đề phòng hắn đột nhiên công kích.
TruyenHDLạc Băng Hà nhìn động tác tự vệ của y, lạnh mặt chế nhạo cười một tiếng. Tay kéo một phát liền đem Thẩm Cửu kéo vào trong lòng ngực.
"Chỉ cần ta nghĩ, Sư tôn cảm thấy có thể ngăn cản được sao?"
Sau ót của Thẩm Cửu trực tiếp đập vào cằm của Lạc Băng Hà, cái eo tinh tế kia bởi vì trường kỳ không đầy đủ chất dinh dưỡng bị bàn tay lớn của Lạc Băng Hà giữ chặt, Thẩm Cửu làm sao tách cũng tách không ra.
"Tiểu súc sinh ngoại trừ thủ đoạn ép buộc người khác, e rằng trong não cũng không có thứ gì khác đi. Phi, dáng dấp cho dù tốt, người cũng đều vô dụng."
Thẩm Cửu không sánh bằng tâm cơ cùng khí lực của hắn, nhưng cái miệng nhỏ kia chính là không khoan nhượng. Đánh không lại ngươi, ta chửi chết ngươi! Xem ai hơn ai.
"Đa tạ sư tôn khích lệ, đệ tử cũng cảm thấy mình dáng dấp không tệ." Lạc Băng Hà cũng biết cái miệng nhỏ này của Thẩm Cửu có thể nói bao nhiêu liền nói bấy nhiêu, dứt khoát liền chỉ chọn từ muốn nghe.
"Ngươi..." Y không nghĩ tới Lạc Băng Hà sẽ đáp lời như vậy.
"Quả nhiên, tai tiêu súc sinh ngươi bị điếc." Thẩm Cửu tiếp tục trào phúng. Tại thời điểm đối mặt với Lạc Băng Hà, Thẩm Cửu không muốn trở thành kẻ yếu thế mặc kệ đó là chuyện gì.
"Đó cũng là do sư tôn hại." Lạc Băng Hà rất muốn đem bát cháo trong tay đút cho Thẩm Cửu.
"Sư tôn có muốn nếm thử tay nghề của đệ tử hay không?" Lạc Băng Hà đem bát cháo trong tay đưa trước mặt Thẩm Cửu.
"Cứ nói thẳng ngươi đã bỏ thứ độc gì vào rồi." Thẩm Cửu nhìn bát cháo trước mặt do dự một hồi, tiểu súc sinh đây là muốn mượn lý do làm cháo để độc chết y.
"Hừ." Ta khó có được hảo tâm nấu cháo cho ngươi một lần, lại bị cho rằng là ta rắp tâm làm loạn, thực bực hết cả mình a.
"Sư tôn tại sao lại ở chỗ này?"
"..."
"Sư tôn là chuyên môn học qua đào thoát mật thất sao? Nhốt ở chỗ nào cũng đều có thể trốn thoát."
Lạc Băng Hà rõ ràng thấy được Thẩm Cửu thân thể căng thẳng, xem ra sư tôn tốt của hắn đối với chủ đề này tương đối nhạy cảm, y thật là có học qua cách trốn thoát.
Thẩm Cửu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nét mặt tươi cười kia của Lạc Băng Hà, tiểu súc sinh vui vẻ, nhưng y không vui. Cũng không biết là y nghĩ đến cái gì liền ghé vào tai Lạc Băng Hà nói nhỏ.
Lạc Băng Hà sau khi nghe được, sắc mặt đại biến, liền nét mặt tươi cười vừa rồi cũng lập tức đen xì. Hắn bóp lấy yết hầu Thẩm Cửu, biểu tình nguy hiểm.
"Ngươi dám?! Có phải đệ tử quản sư tôn quá lỏng rồi không."
Thanh âm lạnh như băng lọt vào tai Thẩm Cửu, cảm giác ngột ngạt dâng lên khiến mặt y đỏ bừng.
Bất quá, cái mà Thẩm Cửu đánh cược chính là trình độ hắn quan tâm đến vấn đề này như thế nào, nếu thua cược, cùng lắm thì cùng tiểu súc sinh này đánh nhau một hồi, hoặc cùng lắm thì bị thương. Còn nếu thắng cược, tiểu súc sinh sẽ rất tức giận nhưng là không dám đối với y làm cái gì.
Bây giờ xem ra, là y thắng cược rồi.
Bát cháo tội nghiệp cuối cùng vẫn là đưa cho đất rộng.
Đây là điều mà Lạc Băng Hà giữ trong lòng không muốn bị phát hiện, không ngờ lại bị Thẩm Cửu lột ra.
Đáng tiếc Lạc Băng Hà căn bản chính là một kẻ điên, một kẻ điên không đi theo lối thường.
Hắn buông tay đang bóp lấy cổ Thẩm Cửu xuống, thay đổi vẻ mặt lạnh băng vừa rồi, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Thẩm Cửu.
"Sư tôn, ngươi nói xem ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?" Hắn đến cùng làm thế nào trừng phạt mèo con không nghe lời này đây?