Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bang Chủ, Ta Đói Bụng

Chương 5: Vượng Phúc ly khai, bang chủ truy hồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vượng Phúc khỏi bệnh, bang chủ cũng không tiện quấy rầy Tần bang nữa, chuẩn bị lên đường hồi phủ.

Hôm đưa tiễn, Vượng Phúc đứng bên cạnh con ngựa, nhìn bang chủ cùng Tần cô nương lưu luyến chia tay, liền làm mặt quỷ nhỏ giọng nói thầm, “Luyến tiếc người ta còn nói.”

Bang chủ sau khi nói lời từ biệt, phát hiện người này đang hờn dỗi, không nói lời nào lấy miếng bánh hoa quế trong ngực ra nhét vào miệng hắn.

Vượng Phúc ăn điểm tâm ngọt, nheo mắt cười.

Bang chủ cảm thấy rất đáng yêu, chọt chọt hắn, “Lên ngựa.” Sau đó cả hai lên đường trở về, “Vừa nãy lầm bầm gì đó?”

“Không có.” Vượng Phúc vươn lưỡi liếʍ môi, thập phần lưu niệm vị ngọt của bánh hoa quế.

Bang chủ nhìn đăm đăm, nếu không phải ngại ở trên đường có nhiều người, hắn đã cúi xuống hôn rồi, “Ta còn một miếng, nếu muốn ăn thì thành thật trả lời đi.”

Vượng Phúc phát hiện mình bị người ta nắm được nhược điểm. Không thể đánh lại bánh hoa quế, đành phải thành thật trả lời, “Ta nói ngươi luyến tiếc Tần cô nương.”

Bang chủ ngẩn ra, buồn cười nói, “Ta biểu hiện ra lúc nào cơ?”

“Nếu không thì sao ngươi cười buồn nôn như vậy.” Vượng Phúc nói xong còn liếc mắt nhìn hắn.

A, tiểu tử này ghen sao? Bang chủ tâm tình tốt lên, cười cười cúi sát xuống nói, “Ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra ta cười với ngươi càng buồn nôn hơn?”

Vượng Phúc nhìn nụ cười của hắn mang theo tia sủng nịch, trong lòng hồi hộp, “Mau đưa bánh hoa quế cho ta!”

Xấu hổ nên nói chuyện khác sao? Bang chủ vỗ vỗ đầu hắn, lấy miếng bánh hoa quế nhét vào miệng Vượng Phúc, thấp giọng cười nói, “Đồ ngốc, ta không có thích Tần cô nương, người ta thích chính là con mèo lớn ham ăn!”

Ai là con mèo ham ăn! Vượng Phúc nhăn mũi ‘hừ’ một tiếng.

Lúc trở lại Nhạc Lộc bang, trước cửa có hai con tuấn mã. Vượng Phúc nhận ra con ngựa đó, nhãn tình sáng lên, “Chủ tử đã về!”

Bang chủ vẻ mặt ảm đạm. Rốt cuộc cũng tới.

Vượng Phúc chạy vào trong quả nhiên thấy một nam tử tuấn lãnh số 1 đang ngồi uống trà, nhất thời hai mắt lưng tròng, “Chủ tử…”

Tiểu vương gia xoay đầu, đặt chén trà xuống la lên, “Vượng Phúc…”

Hai chủ tớ gặp nhau, vui mừng khôn xiết.

“Vượng Phúc, sao ngươi gầy quá vậy?” Tiểu vương gia vỗ mặt Vượng Phúc sau đó trừng mắt với bang chủ, “Có phải bang chủ khi dễ ngươi không!”

Vượng Phúc lẹ làng lắc đầu, “Không có, bang chủ tốt lắm. Tại nô tài gần đây ăn bậy nên mới sinh bệnh.”

Đại hiệp sau khi cùng tiểu vương gia trở về, lúc này đang hàn huyên với bang chủ, hai người bọn họ vốn là anh em kết nghĩa, tự nhiên trò chuyện sẽ rất vui. Tiểu vương gia ăn dấm chua, kéo Vượng Phúc nhỏ giọng nói thầm, “Ta phải mau chóng mang ngươi về, không thể để bang chủ nhớ thương đại hiệp của ta.”

Vượng Phúc liếc mắt xem thường, “Chủ tử, ngài đừng có thành kiến như thế. Bang chủ không phải hạng người đó.”

“Vượng Phúc, ngươi sao lại giúp hắn?” Tiểu vương gia sờ sờ cằm, đùa giỡn nói, “Ngươi cảm thấy hắn rất tốt nên không muốn về với chủ tử, đúng không?”

Vượng Phúc phát hiện trong lòng thật sự có suy nghĩ này, mau chóng trả lời, “Chủ tử cứ nói giỡn.”

Hai người lớn lên cùng nhau, tiểu vương gia có thể nghe ra trong giọng nói của hắn có chút mất mát, chớp mắt vài cái cười cười, “Ngày mai chúng ta sẽ đi, ngươi mau nắm bắt thời gian nha.”

Vượng Phúc buổi tối sắp xếp hành lý, luôn luôn nghĩ tới câu mà tiểu vương gia nói, không hiểu ý của hắn là gì. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Vượng Phúc ra mở, là bang chủ.

Bang chủ vào phòng, nhìn bọc hành lý đã xếp được một nửa, trong lòng không muốn, “Ngày mai ngươi đi sao?”

“Ân.”

“Có thể tới đây chơi không?”

“Không biết, cái đó phải hỏi chủ tử.”

Bang chủ lo lắng đến đau đầu, muốn giữ người lại nhưng không biết phải làm sao. Vốn nghĩ có nhiều thời gian sẽ lừa được hắn, ai biết tiểu vương gia lại về sớm như vậy, quấy rầy kế hoạch của bang chủ.

Hắn lẳng lặng nhìn Vượng Phúc thu dọn đồ đạc, sau khi dọn xong, rốt cuộc nhịn không được bắt lấy cổ tay Vượng Phúc, “Có thể không đi không?”

Vượng Phúc cúi đầu, “Phải hỏi chủ tử.”

Bang chủ quýnh lên, nâng cằm Vượng Phúc lên buộc hắn nhìn mình, “Ý của ta là, có thể đừng đi với chủ tử ngươi được không?”

Vượng Phúc nhìn hắn, “Vẫn là phải hỏi chủ tử.”

Bang chủ quyết định dùng hành động để thuyết minh, hắn cúi đầu xuống hôn, nụ hôn vừa nhẹ vừa ôn nhu lại quyến luyến, “Ta là nói, ta thích ngươi, về sau theo ta đi.”

Giọng nói ôn nhu làm Vượng Phúc không thể dừng lại con tim đang đập mạnh, nhỏ giọng nói, “Cho nên ta mới nói ngươi đi hỏi chủ tử đi. Bảo hắn đem ta… hứa cho ngươi.”

Bang chủ sửng sốt, lập tức kinh hỉ vạn phần, vẻ mặt tươi cười nói, “Nghe không rõ, lặp lại lần nữa đi.”

Vượng Phúc trừng mắt nhìn hắn, đỏ mặt hảm, “Bảo chủ tử đem ta hứa cho ngươi!”

Bang chủ một phen ôm hắn vào lòng, cao hứng nói, “Vậy ngươi nguyện ý đi theo ta?”

Vượng Phúc đẩy hắn ra, ngửa đầu xoa bụng, “Ta thấy gà quay ở đây đặc biệt ngon.”

Bang chủ nhịn không được cười ra tiếng, nhéo nhéo mặt hắn, “Hảo, ta phải đi nói với tiểu vương gia đây!”

Tiểu vương gia sau khi nghe xong nguyện vọng của bang chủ liền kích động, lấy quạt gõ đầu Vượng Phúc, “Ta đã bảo ngươi nắm chặt thời gian rồi mà, ngươi thế nhưng trực tiếp bị người ta lừa đi mất!”

Vượng Phúc lè lưỡi, “Chủ tử, xin lỗi.”

Tiểu vương gia gác đầu lên vai đại hiệp rêи ɾỉ, “Ta thật đáng thương, nô tài đi theo ta nhiều năm bây giờ vứt bỏ ta rồi.”

Đại hiệp bị hắn dọa, lẹ làng đẩy hắn ra, “Đại ca sẽ hảo hảo chiếu cố Vượng Phúc, ngươi cứ yên tâm.”

Tiểu vương gia chùi chùi mắt khổ sở lắm mắt mới ướt, nhìn bang chủ nói, “Muốn ta cho ngươi Vượng Phúc cũng được, nhưng phải cho ta thấy thành ý của ngươi.”

Bang chủ gật đầu, “Ngươi muốn ta làm gì?”

Tiểu vương gia chỉa quạt về phía Vượng Phúc, lớn tiếng nói, “Ta muốn ngươi ngày mai phải ở trước mặt toàn bộ Nhạc Lộc bang tuyên bố, ngươi thích Vượng Phúc, hơn nữa nguyện ý chiếu cố hắn suốt đời!”

Ba người đồng thời ngẩn ra, tiểu vương gia khó khi nào nghiêm túc thế này, “Vượng Phúc theo ta từ nhỏ, ta xem hắn như người thân của ta. Cho nên ta phải xác định ngươi có thật sự đối tối với hắn không, lúc đó ta mới dám để hắn đi theo ngươi.”

Vượng Phúc ngơ ngác nhìn tiểu vương gia, “Chủ tử…”

Tiểu vương gia sờ sờ đầu Vượng Phúc, “Phải là chủ tử tốt của ngươi chứ.”

Ngày hôm sau, bang chủ lưỡng lự thật lâu. Bảo hắn trước mặt toàn bang phái thông báo mình thích một nam tử, hắn cũng không có dũng khí lớn nhứ vậy, còn sợ hãi phản ứng của toàn bang nữa. Tiểu vương gia cho hắn nan đề chính là để hắn chọn lựa giữa bang phái và Vượng Phúc, hai thứ này cái nào hắn cũng không nỡ bỏ.

Thẳng đến khi bọn họ phải đi, bang chủ vẫn không chịu nói, trơ mắt nhìn tiểu vương gia kéo Vượng Phúc đi.

Không mang theo lương thực gì, ba người cứ thế ly khai.

Bang chủ ngồi ngẩn người, trong đầu toàn là hình ảnh Vượng Phúc, nào là bộ dáng lười nhác nằm dưới gốc đại thụ, đôi mắt to long lanh nói đói bụng, lúc cười lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền… Vừa nghĩ tới sau này không thể thấy nữa, trong lòng liền có cái gì đó chặn lại.

Những khoái nhạc trong những ngày qua phút chốc biến thành thống khổ, nội tâm luống cuống sắp không khống chế được. Hắn gầm lên giận dữ, nắm chặt tay đập xuống bàn, bàn gỗ nhất thời nát ra, “Mẹ nó, cùng lắm không làm bang chủ nữa!”

Sau khi quyết định, hắn mon theo con đường bọn họ ly khai đuổi theo, không biết chạy bao nhiêu lâu, trong lòng vừa vội vừa loạn, chỉ hy vọng đời này có thể gặp lại người kia, sau đó sẽ không bao giờ cho hắn rời khỏi mình nữa.

Chú ý tới giữa đường có một người đang nằm dưới gốc cây, bang chủ cẩn thận tới gần, lúc phát hiện ra chính là người mà hắn tâm tâm niệm niệm, đôi mắt có chút cay cay.

Người đang nằm mở to đôi mắt sáng, nhợt nhạt lộ ra hai lúm đồng tiền, “Bang chủ, ta đói bụng.”

Tâm căng thẳng, bang chủ lập tức kéo người kia vào lòng.

Vượng Phúc tựa vào ngực hắn, thấp giọng nói, “Bang chủ, ta không nỡ xa ngươi. Cho nên ta xin chủ tử, cho ta ở đây chờ ngươi. Cũng may ngươi đuổi theo tìm ta.”

Bang chủ nghe xong, trong lòng nóng lên, xoa xoa đầu hắn, “Xin lỗi. Ta sẽ không bao giờ buông ngươi ra nữa.”

Vượng Phúc ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng mỉm cười, “Nói phải giữ lời.”

“Đương nhiên!” Bang chủ nắm cằm hắn hôn một hơi, ôn nhu nói, “Về với ta đi.”

“Ân.”

Tiểu vương gia vẫn luôn nấp ở phía xa xa, khi thấy bang chủ lập tức thở ra một hơi, “Cái tên bang chủ cẩu đầu bang này nếu dám không tới, ta sẽ lột da hắn!”

Nam tử thanh tú đứng bên cạnh dội lên một gáo nước lạnh, “Ngươi đánh lại hắn sao?”

Tiểu vương gia sáp tới cọ cọ, chớp mắt mấy cái lấy lòng, “Không phải còn có đại hiệp ngươi là chỗ dựa cho ta sao.”
« Chương TrướcChương Tiếp »