"Ta không tin." Mai Phượng Tuyết hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đã coi lời nói của hắn là gạt con nít, không chịu tin lời hắn nói.
"Không tin, sao nàng không thử một chút?" Đỗ Trọng Khang mỉm cười."Ta không ngại cho nàng nhìn thêm lần nữa."
"Ta không cần nhìn cũng biết cây gậy kia vẫn đang cứng rắn!" Mai Phượng Tuyết sau khi thử, căn bản không muốn quan tâm nữa.
"Nó bây giờ ko còn cứng rắn nữa đau." Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười."Nàng thử một chút có làm sao đâu" Hắn trực tiếp cầm bàn tay mềm mại của nàng đặt lên, tùy ý cho nàng khám phá.
"À?" Mai Phượng tuyết vừa sờ, khuôn mặt xinh đẹp liền thay đổi thần sắc.
Vật này mềm nhũnso với lúc trước là hai đồ vật bất tương đồng nha!
"Làm sao có thể như vậy?" Mai Phượng Tuyết không dám tin, lập tức chuyển qua đỉnh bao qυყ đầυ, hai ba lần đem bao qυყ đầυ lột sạch, khảo nghiệm phân thân của hắn. (tự tìm hiểu môn sinh học a, ta dốt môn này lắm =.=.)
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn mặt nàng càng thêm hoa dung thất sắc.
Tại sao cái gậy gộc này hiện tại không hề lớn, còn mềm nhũn như con chi chi? Cái này so với cái làm cho nàng chết đi sống lại căn bản ko hề giống nhau!
"Làm sao có thể như vậy?" Mai Phượng Tuyết dụi dụi con mắt, hết sức hoài nghi mình nhìn lầm."A, không có sai. Nhưng là. . . . . . Nó làm sao. . . . . ."
Nàng hoài nghi hắn đã đem cây gậy trước đánh tráo, nhưng nghĩ lại, vật kia sinh trưởng ở trên người hắn, trừ phi chặt đứt, bằng không sao có thể đổi được nhỉ?!
"Nó chính là dương v*t lúc ko giơ lên đó." Đỗ Trọng Khang bên môi mỉm cười."Như vậy nàng đã hài lòng chưa?"
"Ta vẫn ko tin. Chẳng lẽ ngươi lại dùng con cá này chen vào ta sao?" Mai Phượng Tuyết chưa từ bỏ ý định, dùng tay sờ soạng lần nữa."Nó thật sự rất mềm mại, cùng cái mà ngươi dùng chen vào ta thẳng tắp tráng kiện kia ko giống nhau. . . . . ."
Đỗ Trọng Khang nắm tay nàng di chuyển lên xuống."Nàng làm thêm một lúc nữa nó sẽ trở thành dương v*t như tối hôm qua."
"À?" Mai Phượng Tuyết nửa tin nửa ngờ."Làm sao có thể nhỉ?"
"Không tin, nàng có thể thử xem." Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười tà ác.
Mai Phượng Tuyết sẵng giọng: "Thử thì thử, ai sợ ai!" Nàng phải xem một chút, hắn có nói láo với nàng hay không.
"Vậy nàng thử đi." Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười, bắt đầu hưởng thụ sự dụng hưởng ko nằm trong dự liệu này.
"Thật vậy!" Mai Phượng Tuyết bây giờ hoàn toàn tin tưởng hắn."Trước đó ta hiểu lầm ngươi, thật ngại quá." Nàng nhìn hắn biểu đạt sự áy náy.
Thì ra là hắn đang dạy nàng, nàng còn lấy dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, cho là hắn là cố ý trừng phạt nàng. . . . . .
"Không sao, chỉ cần bồi thường ta là đủ rồi." Đỗ Trọng Khang nâng môi xinh đẹp của nàng lên, chuẩn bị cắn nuốt.
"Bồi thường?" Mai Phượng Tuyết trợn to đôi mắt trong veo."Bồi thường thế nào đây?"
Đỗ Trọng Khang nở nụ cười tà ác, trực tiếp lấy hành động bày tỏ đáp án của hắn. . .
Hai người lại kịch chiến một hồi, suốt ba ngày ba đêm , trừ những sinh hoạt thiết yếu như phải tắm rửa, Mai Phượng Tuyết căn bản không rời giường nửa bước, ngay đến cả việc dùng thiện cũng trực tiếp sai ngươi bày bàn nhỏ, để nàng có thể ăn cơm trên giường.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cuối cùng nàng cũng có thể xuống giường rồi, rốt cuộc nghĩ đến sự kiện trước đó nàng vẫn không phát hiện chuyện gì.
Ngay lúc này, Đỗ Trọng Khang vừa vặn đẩy cửa vào phòng
"Ngươi tới vừa đúng lúc, ta phát giác một việc phi thường không thích hợp!" Mai Phượng Tuyết tính ra ngoài tìm hắn, nhìn thấy hắn đến, lập tức chạy đến bên cạnh.
"Chuyện gì?" Đỗ Trọng Khang mỉm cười ngưng mắt nhìn nàng. Trở thành nữ nhân của hắn rồi, cả ngươi nàng tựa hồ tản mát ra thứ hào quang động lòng người, càng làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
"Ngươi hãy nói ta biết nam nhân làm sao có thể hội cử, chỉ cần để cho ta chạm vào ngươi, hôn ngươi một cái là được rồi, tại sao còn phải lấy cái gậy dài dài kia đâm vào ta? Đây rõ ràng là không đáng!" Mai Phượng Tuyết nghĩ tới việc toàn thân đau nhức lâu vậy thật không đáng giá (*).
"Là ta muốn để cho nàng hiểu vì sao mọi ngươi đều khát khao cầu được dược tửu, không phải sao? Nếu như nàng không trải qua chuyện nam nữ, sao nàng có thể hiểu nam nhân mong muốn mình có thể đội trời đạp đất, còn nữ nhân lại hi vọng nam nhân của các nàng uy vũ bất khuất, vững vàng (*)?" Đỗ Trọng Khang bên môi treo nụ cười tà mị, trả lời đầy quỷ quyệt (**).
(*) nguyên văn là “ngật lập” tức là sừng sững, vững chắc
(**) quỷ quyệt ở đây không có nghĩa gì xấu đâu, chỉ là anh ý rất ranh mãnh, khôn khéo thôi ^^
Được rồi, hình như hắn nói không sai. Nhưng vấn đề là. . . . . .
Mai Phượng Tuyết nói ra vấn đề mấu chốt, "Vấn đề là, mặc dù ta đã làm qua, nhưng đến giờ vẫn thấy rất đau, ta một chút cũng không cảm thấy cái vật kia lớn kia của ngươi là phúc khí của ta!" Nàng không e dè nói."Vật đó vừa cứng vừa lớn đâm vào làm ta rất đau, ta ước gì nó nhỏ một chút!"
"Là thế này phải không?" Đỗ Trọng Khang nhếch chân mày. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nữ nhân nói ghét kích cỡ của hắn, mà lại là ghét bỏ hắn quá lớn!
"Đương nhiên là như vậy!" Mai Phượng Tuyết dùng sức gật đầu."Ngươi nếu cây gậy kia của ngươi không cử bổng mạnh vậy, ta sẽ không đau đến chết đi sống lại. . . . . . Bên ngoài những nam nhân kia cũng thật kỳ quái, sao cứ nhất định phải xin dược tửu, để mình cao thẳng như thế? Mềm đi một chút không phải sẽ khiến nữ nhân của bọn họ thoải mái hơn sao? Những nữ nhân này cũng thiệt là, sao không dám nói thật lòng mình!"
Đỗ Trọng Khang mỉm cười lắc đầu một cái, phủ quyết cái nhìn của nàng."Nàng hoàn toàn đã bỏ quên một chuyện."
"Chuyện gì?" Mai Phượng Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp.
Đỗ Trọng Khang mỉm cười nói, "Nếu nó quá mềm yếu, mềm như lúc ban đầu nàng nhìn thấy, nàng cho rằng nó còn có thể tiến vào trong thân thể của nàng sao?"
Đỗ Trọng Khang nói một lời cảnh tỉnh, Mai Phượng Tuyết hiểu ra lại kinh ngạc cùng khϊếp sợ tới mức nói nên lời.
Hắn nói quả là có đạo lý. Nếu gậy của hắn nhũn như con chi chi vậy thì căn bản không có cách nào tiến vào trong thân mình của nàng rồi. "Lời ngươi nói không sai." Nàng không thể không thừa nhận. "Nhưng là...Nhưng là ngươi lớn như vậy, thật làm đau ta!"
"Đó là lần đầu nàng chưa quen thôi." Đỗ Trọng Khang bên môi khẽ cười tà. "Chẳng lẽ nàng không cảm thấy khoan khoái một chút nào sao?"
"Ách.." Mai Phượng Tuyết lần này lúng túng."Tốt...Cảm giác đó....cũng rất thoải mãn...Nhưng, đó không phải là do ta bị ngược cuồng quan hệ sao ?" Nàng nghĩ, nàng hẳn sẽ thoải mái nếu quan hệ ít hơn với cây gậy kia?
"Dĩ nhiên không phải." Đỗ Trọng Khang mỉm cười lắc đầu."Đây chẳng qua là vì nàng vừa bắt đầu chưa kịp thích ứng, nên mới cảm thấy thống khổ như vậy. Nếu không nàng nghĩ tại sao ta phải lưu nàng ở nơi này một thời gian? Chính là muốn để cho nàng lĩnh hội được nguyên nhân mọi người muốn dược tửu."
"Nha" Mai Phượng Tuyết gật đầu, sùng bái nhìn hắn "Thì ra ngươi đã phải dụng tâm khổ sở như vậy, ta lại không biết. Vậy sau này, chúng ta nên thường xuyên làm chuyện kia, ta sẽ nhanh chóng hiểu ra nguyên do trong việc xin dược tửu?"
"Trẻ con thật dễ dạy!" Đỗ Trọng Khang mỉm cười điểm nhẹ lên chiếc mũi thon của nàng. Muốn lừa gạt nữ nhân đơn thuần thiện lương như nàng, đúng là hoàn toàn không cần nhọc công.
"Nhưng mà..." Đỗ Trọng Khang còn đang nghĩ nàng thực nhẹ dạ, Mai Phượng Tuyết lại mở miệng ngữ điệu kinh người (*), "Như vậy không phải rất phí thời gian sao? Ngươi chỉ cần phái một nam nhân cũng biết cử bổng mà kích cỡ nhỏ hơn ngươi tới dạy ta, ta cũng có thể tích thêm kinh nghiệm."
(*) nguyên văn ‘‘kinh nhân chi ngữ’’. Là kinh ngạc không phải kinh sợ đâu ^^
"Không được." Đỗ Trọng Khang chân mày nhíu lại thật chặt. Nàng muốn tìm người khác? Không cho! Hắn phát giác mình chưa bao giờ nổi ham muốn chiếm hữu đối với nữ nhân nào mãnh liệt như vậy, là từ khi nàng xuất hiện, hắn bắt đầu không nguyện ý để cho người khác cùng thưởng thức nàng.