"Ta đã nói với ngươi. . . . . . Ta phải gả cho hoàng thượng. . . . . . Cho nên ta không thể thích nam nhân nào khác ngoại trừ hoàng thượng. . . . . . Nhưng đột nhiên ta lại phát hiện ta rất thích rất thích ngươi. . . . . . Cho nên ta nhất định phải học được phương thức ủ rượu. . . . Sau đó rời xa ngươi, như vậy ta mới không tiếp tục thích ngươi. . . . Nếu không hoàng thượng biết ta thích ngươi, nhất định hoàng thượng sẽ đem đầu của ta trảm, không chỉ thế đầu của ngươi cũng khó giữ." Mai Phượng Tuyết mắt say lờ đờ sương mù nói, đỏ au, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy uất ức cùng khổ sở.
Đợi nàng nói xong Đỗ Trọng Khang không biết nên giận hay là nên mừng. Cao hứng là nàng thừa nhận thích hắn, tức giận vì nữ nhân ngốc này, muốn dùng cách rời xa hắn để quên hắn? Làm sao có thể! Nàng cho là muốn gần hắn thì gần, muốn rời đi thì liền đi được sao?
"Uy. . . . . . A Khang, cái người này mấy ngày nay tại sao đối xử với ta lạnh lùng như vậy. . . . . . Ta thật sự rất lo lắng ngươi không còn để ý ta nữa. . . ." Say rượu rồi nàng chẳng còn khống chế nổi lời nói của bản thân. Nghe những lời nàng nói hắn vẫn còn chưa nguôi giận, nàng đã cắm đầu cắm cổ nói tiếp.
Đàm luận đến lúc cục tức tưởng chừng nuốt không trôi nữa, trái tim Đỗ Trọng Khang lại chợt dâng lên thương xót. Ai cho nàng học xong thì được phép rời xa hắn? Hắn muốn nàng phải lưu lại đây!
Hiện tại biết nàng rất để ý mình, nhưng hắn vẫn khó kìm chế cơn tức giận trong lòng. Nữ nhân ngu xuẩn này lại dám nói sẽ rời xa khỏi hắn? !
"Này, ngươi đừng có không để ý đến lời nói của ta có được không?" Mai Phượng Tuyết thân thể còn ẩm ướt rúc thật sâu trong lòng hắn."Ta thật sự thích ngươi. . . . Ngươi đừng tiếp tục không để ý ta chứ. . . . A, ngươi chính là không cần để ý ta. . . . Tránh cho ta sẽ càng lúc càng thích ngươi. . . . . ."
"Ta cả đời cũng không thể không để ý tới nàng!" Đỗ Trọng Khang đem nàng ôm trọn trong l*иg ngực."Hơn nữa ta cả đời cũng không để cho nàng đi đâu hết!" "Vậy sao?" Mai Phượng Tuyết đột nhiên lộ ra nụ cười sán lạn. Hắn nói hắn cả đời cũng không thể không để ý tới nàng, thật là tốt quá! Nhưng hắn còn nói hắn cả đời cũng không thể để cho nàng đi. . . . . . Vậy làm sao có thể? "Không được....., ta nhất định phải đi! Ta không đi, ngươi sẽ mất mạng !"
"Vậy sao?" Đỗ Trọng Khang khẽ nhíu mày, không muốn nói thêm.
Nàng đã chỉnh hắn thảm thế này, đợi nàng tỉnh táo lại, hắn cũng muốn để cho nàng nếm thử tư vị làm một người bận tâm khổ sở một chút mới được.
"Thật đấy." Mai Phượng Tuyết dùng sức gật đầu."Nhưng ta vô cùng không muốn đi. . . . Ta phải làm thế nào? Ô, ta thật là thống khổ mà. . . . . ."
"Không muốn đi thì lưu lại." Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười, đã bắt đầu có thể tỉnh táo xử lý việc này, thậm chí trêu nàng.
"Ta rất muốn lưu lại, nhưng . . . . Ô. . . . Tại sao ta lại bị gả cho hoàng thượng? Ta không muốn gả cho hoàng thượng. . . . . .Hay là, ta rạch một đường trên mặt của ta , sẽ không cần gả cho hoàng thượng nữa. . . . . Thế nhưng sau đó sẽ rất đau. . . . . . Hơn nữa dung nhan biến dạng ngươi nhất định cũng chán ghét ta. . . . . Vậy ta làm vậy chẳng tốt chút nào . . . . . Nhưng ta còn có biện pháp nào khác chứ? Chẳng lẽ làm bộ chết. . . . . . Khiến hoàng thượng không tìm được ta sao?" Say khướt Mai Phượng Tuyết bắt đầu nghĩ lung tung.
"Ngươi nhất định là rất khổ não." Đỗ Trọng Khang hôn cái miệng của nàng rồi vô cùng đồng tình nói."Thật là ta đã khiến ngươi vất vả rồi."
"Đúng vậy, ta rất khổ cực, rất vất vả." Say mông lung nàng liều mạng gật đầu."Ngươi biết ta rất khổ cực? Thật là giỏi. . . . . ."
"Ta dĩ nhiên biết nàng rất vất vả. Nàng cần nghỉ ngơi một chút, đừng suy nghĩ nữa, được không?" Nhìn nàng say thành bộ dạng này còn phải tiếp chuyện với hắn, không khổ cực mới là lạ. Tim hắn mới vừa cuống quít đập nhanh giờ đã bình ổn, hắn nên giúp nàng tắm rửa một chút trước khi nghỉ ngơi.
"Nghỉ ngơi? Không. . . . . ." Mai Phượng Tuyết dùng sức lắc đầu, chợt tuôn ra một nụ cười."A Khang, ngươi có biết hay không, ta rất muốn. . . . . ."
Đỗ Trọng Khang nín thở trầm ngâm chờ đợi, mong đợi nàng sẽ nói ra lời nói có cánh."Ngươi rất muốn cái gì?"
"Ta không muốn nghỉ ngơi. . . . . . Ta rất muốn ngủ." Nói xong, nàng không kiêng dè gục trên người của hắn, hoàn toàn đi vào trạng thái say ngủ.
Đỗ Trọng Khang bất đắc dĩ mỉm cười.
Còn tưởng rằng nàng thật sự say rượu mất lý trí, không nghĩ tới cuối cùng chẳng có gì xảy ra, hắn còn bị nàng dọa.
Nghỉ ngơi cùng ngủ có cái gì bất đồng sao?
Hắn mỉm cười lắc đầu một cái, trên khuôn mặt trong sáng phơn phớt ửng hồng ấn xuống một dấu hôn.
"Ngủ ngon, Mai Mai."
"Đầu thật là đau. . . . . ." Hôm sau, Mai Phượng Tuyết ra khỏi phủ, đầu đau như búa bổ, ko muốn tỉnh lại nữa. "Trời ạ, ta ta làm sao thế này?"
Nàng vừa mở mắt, liền nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Đỗ Trọng Khang.
"À? Ngươi? Ah? Làm sao lại như vậy?" Mai Phượng Tuyết lời nói đứt quãng, la ầm lên với hắn, đôi mắt trong trẻo mở to hết cỡ, thoạt nhìn vô cùng kinh ngạc. "Uống một chút trà giải rượu đi." Đỗ Trọng Khang mỉm cười bắt nàng uống trà.
Mai Phượng Tuyết chớp chớp đôi mắt, tựa hồ như ko thể tin được những gì mình nhìn được, cảm thấy ."Làm sao ngươi sẽ. . . . . ."
Tại sao hắn từ một nam nhân vô cùng lãnh khốc trở về nam nhân ôn nhu hay cười? Nàng nhìn lầm rồi hay sao?
"Ta thế nào?" Đỗ Trọng Khang vẫn như cũ đối với nàng dịu dàng, nở nụ cười chí mạng.
" sao ngươi đột nhiên trở nên. . . . . . Trở nên tốt như vậy?" Mai Phượng Tuyết buồn bực nói."Ngươi mấy ngày trước rõ ràng cũng rất hung hăng . . . . . ."
"Bởi vì lời nói đêm qua của nàng." Xem ra nàng đã quên hết ko còn nhớ một từ nào nữa rồi. Như vậy cũng tốt, hắn muốn thêm mắm thêm muối đặc biệt dễ dàng.
"Ta đêm qua nói gì?" Mai Phượng Tuyết mù mịt không nhớ, hiển nhiên là ko nhớ gì nữa rồi. "Ta tối hôm qua nói cái gì —— ah, ta tối hôm qua có gặp ngươi sao?"
"Nàng hẳn còn nhớ tối hôm qua chạy đi nơi nào chứ?" Nàng sẽ ko quên sạch những gì xảy ra trước khi say rượu đấy chứ? "Nhớ a." Mai Phượng Tuyết gật đầu một cái. "Ta chạy đến chỗ chưng cất rượu" a, nàng lại không cẩn thận nói ra."Ách, ta không có. . . . . ." Rõ ràng không thể cho hắn biết, nàng thực ngốc quá đi!
Nhưng mà, nếu hắn hỏi nàng như thế, phải chăng hắn đã sớm biết rồi? Nếu chỉ có vậy, nàng nói dối cũng ko có tác dụng. "Nàng đến chỗ chưng cất rượu, rơi vào bên trong thùng rượu, là ta cứu nàng ra ngoài." Nhìn nàng giùng giằng, Đỗ Trọng Khang định đem chuyện anh hùng cứu mỹ nhân nói cho nàng nghe, giải quyết những khó hiểu của nàng.
"Đó, ta thật sự có đến chỗ chưng cất rượu hay sao? Ta thật sự đã quên rồi, ta xin lỗi." Mai Phượng Tuyết cười rất lúng túng.
Trí nhớ của nàng cũng chỉ duy trì đến lúc rơi vào trong thùng rượu thôi, sau đó nàng chẳng nhớ gì chỉ mơ mơ hồ hồ như người say. . . . . . Thật ra là chính hắn đến cứu nàng hay sao? Thật tốt quá.
"Không sao, ta tha thứ cho nàng." Đỗ Trọng Khang cực kỳ phóng khoáng. "Mai Mai, nàng biết không? Lời nàng nói tối hôm qua làm cho ta vô cùng cảm động. "Hả?" Mai Phượng Tuyết chớp mắt. "Ta nói cái gì?" Nàng sẽ không nói lung tung gì đấy chứ?
"Nàng nói nàng vô cùng yêu ta, muốn gả cho ta, không muốn gả cho hoàng thượng." Huynh đệ yêu quý, thật xin lỗi ngươi. "Nàng còn nói nàng không phải muốn rời khỏi ta, nàng muốn ở bên cạnh ta cả đời . . . . ."
"Có thật vậy không?" Không dám tin, Mai Phượng Tuyết đôi hét thật to. Nàng thật sự có nói như vậy sao? Chính nàng sao lại có suy nghĩ ko đứng đắn như vậy? "Sau đó ngươi liền hôn ta. . . . . . Còn cùng ta. . . . . . Cùng ta. . . . . ." Đỗ Trọng Khang nói xong bày ra bộ dạng như bị người khác xâm phạm.