"Ừ, cũng chỉ có cách đó." Tiểu Thiện gật đầu một cái. Mặc dù nàng cũng không muốn rời đi, nhưng vì sự an nguy của mọi người, các nàng vẫn nên nhanh đi thôi.
Mai Phượng Tuyết ở trong Đỗ Khang tửu trang cũng được một thời gian, mặc dù thời gian năm trên giường nhiều hơn so với bên ngoài, nhưng nàng nhớ rất rõ những kỷ xảo để nàng tiếp cận dễ dàng tới hầm chưng cất rượu, không có vì lạc đường mà lãng phí quá nhiều thời gian.
Ở đại môn hầm chưng cất rượu, Mai Phượng Tuyết bị thủ vệ cản lại."Mai cô nương, cô muốn làm gì?"
Đại danh của nàng trong trang đã sớm lan xa, không ai không biết nàng là bảo bối mà Trang chủ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa—— thử nghĩ, đi trộm rượu còn được tôn sùng thành thượng khách của trang chủ, lấy lễ đón tiếp, người này là muốn lấy lòng trang chủ sao?
Mai Phượng Tuyết tròn mắt."Nha. . . . . Trang chủ muốn ta rảnh thì tới nơi này thăm thú một chút, ta đang lúc không có việc gì làm. Ngươi mở cửa cho ta vào đi?"
"Này. . . . . ." Thủ vệ chần chờ một chút."Nhưng trang chủ không có hạ lệnh tới nơi này." Hắn không biết có nên tin tưởng cô gái đẹp như thiên tiên trước mắt.
"Trang chủ bận rộn như vậy, nào có thể tự mình hạ lệnh tới nơi này?" Mai Phượng Tuyết khẽ mỉm cười, không để lại dấu vết nói dối."Ta cùng trang chủ sớm chiều chung đυ.ng, mệnh lệnh của ta chính là mệnh lệnh của ngài, ngươi còn không nhanh nhanh mở cửa cho ta vào ?"
"Được, được." Thủ vệ bị Mai Phượng Tuyết làm cho giật mình, vội vàng mở cửa để Mai Phượng Tuyết nhanh chóng đi vào hầm chưng cất mất dạng.
"Sao ta cứ cảm thấy đầu óc váng vất?" Vừa vào hầm chưng cất rượu, mùi liệt tửu nồng đậm khiến đầu óc Mai Phượng Tuyết choáng váng. Nàng không hiểu lý do, chỉ cảm thấy thân thể tựa hồ càng lúc càng nóng, đầu nàng cũng càng lúc càng mất dần ý thức.
"Kỳ quái, tại sao ta càng đi vào đầu càng choáng váng? Ừ, thơm quá, thơm quá...." Mai Phượng Tuyết không chỉ choáng váng đầu óc, bước chân cũng bắt đầu xiêu vẹo.
" sao hầm này thơm quá vậy.... A, nhiều thùng gỗ thật lớn...." Mai Phượng Tuyết hưng phấn kêu loạn! Chạy tới gần những cái thùng gỗ so với nàng còn cao hơn, phát hiện mùi thơm nồng liệt chính là từ trong đó truyền ra."Mùi vị này thật dễ ngửi. . . . . . Nói vậy bên trong chính là rượu rồi?"
Nàng hưng phấn tới gần thùng gỗ, phát hiện bên cạnh những thùng kia vừa cao vừa lớn, còn có cầu thang gỗ, tay chân luống cuống leo lên.
"Oa, thật sự là rượu rồi. . . . . ." Nhìn thứ chất lỏng hồng đậm trong thùng gỗ này, nàng cao hứng bừng bừng kêu lên."Ah, nhưng hình như nơi này hơi cao?"
Nàng chợt nghĩ đến vị trí mình đứng hình như là nơi không thấp, bỗng chốc thức tỉnh, khẩn trương muốn đi xuống, cả người bỗng mất thăng bằng, sẩy chân, cả người ngã nhào vào thùng gỗ lớn.
"Ừng ực ừng ực. . . . . ." Bên trong rượu tuy nhiều, nhưng không cao hơn chiều cao của nàng. Nàng vì té xuống thùng vô thức uống vài ngụm rượu, choáng váng phát hiện lượng rượu kia chỉ tới ngực nàng, mới đỡ sợ hãi mình sẽ chết ngạt.
Vấn đề là, mặc dù nàng không sợ không thể hô hấp, nhưng dù nàng làm cách nào cũng bò không ra khỏi thùng! Làm thế nào đây?
Cũng không thể nhàm chán ở chỗ này uống hết rượu được? Nàng rốt cuộc phải làm sao mới ra ngoài được đây? Hô cứu mạng? Nhưng nàng đang lén lén lút lút tiến vào, hô cứu mạng thì thật đáng xấu hổ. . . . . .
Ô. . . . . . Toàn thân ướt dầm dề, đầu váng tới muốn ngất. . . . . . Nàng có thể gục đầu mà ngủ trong này được không? Nhưng ngộ nhỡ ngủ quên sẽ chết đuối, vậy thì làm thế nào mới tốt? Bị chết đuối trong thùng rượu thật đáng xấu hổ, nàng không thể chết như vậy được.
"Ô. . . . . . A Khang. . . . . ." Nàng bắt đầu lẩm bẩm gọi tên Đỗ Trọng Khang, hi vọng hắn có thể xuất hiện cứu nàng, nhưng xem tình hình bây giờ hình như là không thể nào. . . . . .
"A Khang. . . . . . A Khang. . . . . ." Nàng rất nhớ hắn, rất nhớ hắn. . . . . .
Ban đêm, Đỗ Trọng Khang không tìm được Mai Phượng Tuyết, gấp gáp tìm kiếm nàng khắp nơi, cho đến khi Tiểu Thiện mặt nhăn mày nhó nói cho hắn biết Mai Phượng Tuyết có thể đang thực hiện kế hoạch nghiên cứu cách chưng cất rượu, hắn mới chạy như bay hướng hầm chưng cất rượu phóng tới.
"Mai cô nương ở đây?"
"Còn bên trong. . . . . ." Thủ vệ khẩn trương nói. Sắc mặt trang chủ rất khó coi, khó coi đến mức làm cho người ta không rét mà run.
"Đáng chết! Sao các ngươi dám để một mình nàng đi vào ?!" Đỗ Trọng Khang tóm cổ áo tên thủ vệ, tức giận quăng hắn xuống, thật nhanh xông vào trong hầm.
"Mai Mai. . . . . ." Đỗ Trọng Khang tìm kiếm bóng dáng của Mai Phượng Tuyết, trái tìm phải kiếm, vẫn không thấy nàng.
Đáng chết, nàng lại chạy trốn tới nơi nào? Chẳng lẽ rơi vào trong thùng rượu?
Ở một chỗ khác trong hầm, Mai Phượng Tuyết say đến thất điên bát đảo trong tai loáng thoáng truyền đến thanh âm quen thuộc của Đỗ Trọng Khang, không dám tin lẩm bẩm nói: "A Khang?"
Không thể nào? Nàng chỉ tùy tiện kêu tên, hắn lại thật sự xuất hiện sao? Ưmh, đầu của nàng thật choáng váng, nhất định là nàng nghe lầm.
"Mai Mai?" Mặc dù âm lượng nàng phát ra không lớn, thậm chí có thể nói là nhẹ như muỗi kêu, nhưng Đỗ Trọng Khang vẫn nghe được thanh âm của nàng.
"A Khang?" Nàng nghe lầm nghiêm trọng tới vậy sao. Thanh âm A Khang làm sao càng lúc càng rõ ràng bên tai?
Đỗ Trọng Khang đi theo nguồn âm thanh, leo lên cái thang, quả nhiên thấy nàng vùi lấp ở trong thùng rượu.
"Mai Mai!" Nàng cư nhiên để mình rơi vào trong thùng rượu?
"A Khang?" Mai Phượng Tuyết khẽ ngửa đầu, phát hiện bóng dáng hắn ở trước mặt nàng lay động, trong khoảng thời gian ngắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ."Không, là ảo giác, là ảo giác. . . . . ."
"Cái gì ảo giác? Ta là thật!" Đỗ Trọng Khang chân mày nhăn thành một đường, tung người bay xuống, dùng sức bắt được phía sau nàng, lập tức kéo nàng ra. Tất cả quá trình nàng cảm thấy khó mà thoát khỏi nhưng trong nháy mắt đã hoàn thành.
"A Khang? Thật sự là ngươi?" Cơ thể ướŧ áŧ mềm nhũn của Mai Phượng Tuyết vô lực dựa hẳn vào hắn, không dám tin nhìn chằm chằm hắn.
"Nói nhảm." Đỗ Trọng Khang môi mím thật chặt."Không phải là ta còn có thể là ai?" Hắn ôm nàng sang thùng rượu bên cạnh ngồi xuống, trấn an nỗi sợ hãi trong lòng nàng.
"Thật sự là ngươi!" Mai Phượng Tuyết cao hứng bừng bừng gắt gao ôm lấy hắn."Nhưng làm sao ngươi cứ lay động không ngừng?"
"Nàng say." Đỗ Trọng Khang nhìn gò má nàng lúc này đã nhuốm màu đỏ tươi ở trước mặt hắn, sắc mặt rất khó coi. Nàng đáng chết cư nhiên một thân một mình chạy tới hầm chưng cất rượu, còn để cho mình té xuống thùng rượu!
"Ta có say sao?" Mai Phượng Tuyết hoàn toàn không cảm giác mình đã uống rượu say."Ta vừa rồi không có uống rượu, nào có thể say?"
"Nàng ngâm cả người trong rượu lâu như vậy, không say mới là lạ." Đỗ Trọng Khang rốt cuộc không nhịn được nổi cáu với nàng. Cho dù biết rõ nàng đã say, hắn vẫn không tiếc lời mắng nàng, hồi sau mới bình ổn tâm tình không đành lòng để nàng lại sợ hãi." tại sao nàng một mình lén lén lút lút chạy tới nơi này?"
"Ta rất yêu mến ngươi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết trả lời không ăn nhập với vấn đề hắn hỏi."A Khang, ta rất yêu mến ngươi. . . . . ." Nàng say đôi mắt trở nên lờ đờ mông lung nói.
Đỗ Trọng Khang định nói, cả người đột nhiên chấn kinh. Nàng sao đột nhiên nói tới chuyện chẳng liên hệ này chứ? Hắn rõ ràng đang chất vấn nàng không phải sao? Nhưng một lời này của nàng lại thực êm tai dễ nghe.
"Ta đã nói với ngươi. . . . . . Ta thật ra không phải cố ý chạy tới nơi này ." Mai Phượng Tuyết dựa vào ngực hắn, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất."Ta tới nơi này, nguyên nhân lớn nhất, là sợ ngươi bị hoàng thượng chặt đầu!" Nàng giống như đang công bố bí mật kinh thiên động địa.
Đỗ Trọng Khang chân mày lần nữa nhíu lại. Hắn bị huynh đệ của hắn chặt đầu?