Bang Chủ Biết Yêu

5/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nó và hắn, hai con người, hai thế giới khác nhau. Bất ngờ đυ.ng chạm, gặp mặt rồi đem lòng yêu thương nhau, Nhưng hạnh phúc không chỉ đơn giản như thế. Hai người bắt đầu xảy ra mâu thuẫn. Liệu tình yê …
Xem Thêm

Chương 22: Rắc rối
.........................

*Sáng thứ 2:

Hôm nay là ngày thi đầu tiên nên suốt đêm qua nó đã chẩn bị bài rất kĩ. Nó bước xuống lầu trong trạng thái rất là tốt. Nó kéo ghế ngồi vào bàn ăn nhìn hắn cười tươi:

- Chào buổi sáng!

Hắn đang ăn thì ho bán sống bán chết. Ho đến nỗi không dừng lại được. Nó nhanh chóng đưa ly nước cho hắn:

- Coi anh kìa! Em có dành ăn với anh đâu mà....

- Tại tự nhiên nghe em chào buổi sáng nên mới vậy! Hôm nay ai nhập em hả? - hắn đã nói lại được bình thường.

- Nhập cái gì mà nhập? Nhập cái đầu anh thì có!

- Thôi ăn sáng nhanh đi! Còn đến trường nữa.

Nó gật đầu rồi chúi mũi ăn. Cát Chi và King thì ra ngoài ăn rồi đến trường luôn cho tiện. Ý muốn tâm tình đây mà.

*7:00 am tại trường:

Nó đã yên vị trong phòng thi. Diễm Châu (bạn của Yến Nhi) được xếp ngồi cạnh nó. Nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi không quan tâm đến nữa. Thực ra Diễm Châu cũng là con nhà giàu, lại là fan hâm mộ của hắn nên cũng không ưa gì nó. Cô ta mong nó ra khỏi trường càng sớm càng tốt. Châu định bụng hôm nay sẽ dạy cho nó một bài học. Đề thi đã được phát, nó đọc xong thì thốt lên:

- HẢ????

Nó làm bà cô giám thị để ý. Bà cầm cây thước đứng lên chỉ về phía nó:

- Em kia! Đọc đề nhỏ thôi! Tập tung làm bài đi!

Nó ngậm miệng lại ngay.

"Trời ơi! Đề thi của trường nổi tiếng đây hả? Uổng công mình thức cả đêm để học bài! Sao lại cho đề dễ như thế này chứ?" Nó nghĩ thầm trong đầu.

Nó cười đắc ý rồi cặm cụi làm bài. Nó không hề hay biết tờ giấy nháp của nó đã bịDiễm Châu lấy mất. Không may cho nó rồi, Châu có năng khiếu nhạy chữ viết cực tài. Thế là cô ta viết vài dòng lên tờ giấy của nó rồi vứt ra giữa bàn. Cục giấy nhanh chóng thu hút được ánh nhìn gay gắt của bà cô giám thị. Nó vừa làm xong ngẩng đầu lên thì đã thấy bà ta đứng trước mặt.

- Cái gì đây?? - giọng bà gay gắt.



Vừa nói bà vừa cầm lấy cục giấy mở ra. Đọc xong, mặt bà nóng bừng bừng quát um lên:

- Tiểu Vy! Diễm Châu! Hai em lên phòng hiệu trưởng cho tôi!

Mặt nó ngu ngơ như trái bơ chẳng hiểu gì cả. Bà cô này ngủ mớ chắc? Diễm Châu sau khi đã cười thầm thì dở vẻ mặt mếu máo ra:

- Thưa cô! Hức...không phải lỗi của em...hức...

Vừa nói vừa sụt sùi thế đấy! Bà cô trừng mắt:

- Lên phòng hiệu trưởng đi! Không nói nhiều!

Nó lầm lũi bước đi trong uất ức còn Châu thì vô cùng đắc ý. Bà cô đã gọi điện báo lại nên hiệu trưởng đã đứng sẵn trước cửa.

- Diễm Châu vào gặp thầy!

Diễm Châu vào trước còn nó đợi ở ngoài.

*Trong phòng hiệu trưởng:

- Sao? Em nói Tiểu Vy bắt em phải chỉ bài hả?

- Dạ! Hic...hic...

Mặt ông thầy đanh lại, Châu tiếp tục kể lễ:

- Bạn ấy còn nói nếu em không chỉ sẽ kêu bạn trai là xã hội đen đánh em! Hu..hu..

Châu bật khóc nức nở làm ông thầy chạnh lòng:

- Thôi em nín đi! Thầy sẽ giành lại công bằng cho em!

Diễm Châu cúi chào rồi ra ngoài, phần thắng đã nắm chắc trong tay. Châu nhìn nó cười khẩy:

- Thầy hiệu trưởng gọi cô đấy!

- Trơ trẽn!



Nó quăng lại một câu rồi hậm hực bước vào phòng hiệu trưởng. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Mặt thầy hiệu trưởng rất hình sự, nó nặng nề ngồi xuống thưa:

- Dạ thầy cho gọi em!

Ông thầy ngồi xuống đối diện với nó chất vấn:

- Em nói đi! Có phải em bắt Diễm Châu chỉ bài cho em không?

Mặt nó ngạc nhiên đến hết cỡ, nó lắc đầu và ra sức phân trần giải thích:

- Không! Em không có làm! Đây là hiểu lầm thưa thầy!

- Em còn dám chối? Được rồi! Em xem cái này đi!

Thầy đẩy tờ giấy nháp ban nãy sang phía nó. Nó đọc xong thì xám mặt, giọng run lên:

- Sao..sao la..lại như vậy được cơ chứ?

*Nội dung lá thư:

- Nó: Diễm Châu! Mau chép bài giải rồi quăng lại cho tôi!

- Châu: Làm vậy là gian lận trong thi cử! Không được đâu!

- Nó: Nếu cậu không làm, tôi sẽ kêu bạn trai đánh cậu! Anh ấy là xã hội đen đấy! Cậu cẩn thận thì hơn!

Tức nhiên đều là do Diễm Châu viết còn nội dung thì giống như cuộc nói chuyện của hai người. Vấn đề ở đây là nét chữ của nó không thể chối cãi.

- Thực sự em không có viết thế! Thầy hãy tin em!

- Tôi thực sự quá thất vọng về em, chữ viết đó thuộc về em mà em còn dám chối cãi sao?

- Em thực sự không có làm vậy mà! - nó hơi mất bình tĩnh.

- Bài thi của em sẽ tạm khóa lại, hội đồng kỷ luật sẽ đưa ra cách giải quyết sau. Em bị đuổi học một tháng! - thầy hiệu trưởng hùng hồn tuyên bố.

- Được thôi! Nghỉ thì nghỉ! Em không muốn học ở cái trường phải trái bất phân này nữa! (giang hồ quá).

Thầy hiệu trưởng nhíu mày:

- Tôi không ngờ một học sinh gương mẫu như em lại trở nên như vậy, chắc chắn là em bị ảnh hưởng bởi lũ xã hội đen rồi. - thầy lắc đầu thất vọng.

- Chào thầy.- nó quay ngoắc ra cửa.



Nó bỏ đi để lại hiệu trưởng vừa giật mình vừa tức giận. Cùng lúc đó mọi người đã thi xong và đợi nó ở bãi giữ xe. Nó làm ra vẻ bình thường như không có gì rồi tươi cười lên xe đi về. Nhưng nó làm sao qua mắt hắn được cơ chứ, cái nụ cười gượng gạo kia cũng đủ cho thấy vừa có chuyện xảy ra. Hắn gọi điện thoại cho người điều tra rồi mới lên xe đi về. Vừa đến nhà, nó đi tuốt lên lầu rồi ở luôn trong phòng. Hắn nhận được điện thoại:

- Alô! Tôi đay!

- Thưa Bang Chủ! Sáng nay cô Tiểu Vy bị dính vào một vụ gian lận trong thi cử. Nghe nói thầy hiệu trưởng đuổi học cô ấy một tháng ạ!

- Được rồi! Chuẩn bị xe cho tôi đến trường mau!

- Vâng thư Bang Chủ!

.............hết chap 20........

Thêm Bình Luận